Bé Chồn Thành Tinh

Chương 7


26

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, ngày tôi chuyển lên nhân viên chính thức, lương cũng được phát.

Mua cho mẹ cái túi, mua cho ba đôi giầy. Tính toán số dư còn lại, còn có thể mời ông chủ bữa cơm.

Đầu bên kia điện thoại, ông chủ cười lên:

“Tốt, không uổng công thương cô. Trời lạnh, chúng ta đi ăn lẩu đi. Tôi biết một quán không tệ lắm.”

Ngồi trong quán tôi cầm menu, cảm thấy không thể tin vào đôi mắt của mình nữa.

Ức gà 88 tệ một dĩa?

Sao không đi cướp luôn đi?!

Tôi chép miệng, gọi một phần rau quả, lại thêm một phần bắp ngô.

Ông chủ nhận menu, tiện tay viết số 5 trước phần ức gà.

Hơn 400 tệ?!

Số tiền này đi chợ tôi có thể mua đồ ăn cho một nhà ba người ăn luôn đó.

Lòng rỉ máu, hết lần này đến lần khác ông chủ hướng về phía tôi cười:

“Đây là gà từ thảo nguyên vận chuyển bằng đường hàng không về.. Loại này rất quý, cô ăn thử một chút. “

“Con gà nào có thể quý bằng anh. “

Tôi nhỏ giọng lầm bầm, không muốn bị ông chủ nghe thấy. Mày kiếm nhướng lên, ánh mắt hài hước rơi vào người tôi.

“Hứa Hướng Hướng, không ngờ cô ôm tâm tư như vậy với tôi? “

Tôi kinh hãi.

“Không phải! Tôi không có! Tôi không dám! “

Ông chủ vẻ mặt nhìn thấu tất cả: “Cô sợ cái gì? Như nam với nữ có tâm tư, chồn với gà có tâm tư như vậy tôi hiểu mà.”

Hắn chậm rãi nắm tay đưa đến bên miệng tôi.
“Không nghĩ thử một lần sao? “

Cảnh tượng này hơi quen quen ——”Ăn ức gà sẽ không béo, cô chắc chắn không ăn sao?” —— Một số kí ức dần hiện ra

Tôi cẩn thận lùi ra xa một chút.

“ Anh lại lừa tôi. “

“Hửm? “

“Lần trước còn nói ức gà hỏng mà. “

“Còn thù dai vậy sao?” Hắn khẽ cười đem tay áo kéo lên, lộ ra xương cổ tay xinh đẹp.

“Bây giờ không lừa cô. Nếu lừa cô bữa cơm này tôi thanh toán. “

Tôi do dự một chút, nhanh chóng cắn lên cổ tay hắn.

“Sao nào? Có vị gì? “

Tôi chép miệng, nhanh quá, nếm không ra.

“Có thể… thử thêm một lần nữa không? “ Tôi cẩn thận hỏi.

“Có thể. “

Hắn tốt tính gật đầu, thậm chí hết sức phối hợp mà đưa tay ra.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đảo qua, liếm một cái. Ngọt!

Tay hắn run nhẹ rồi ổn định ngay lập tức.

Trái tim tôi cũng rung động theo. Có thứ trong nháy mắt lan ra cả cơ thể, ê ẩm đau.

Là linh khí.

Đây… tôi đây là tùy tiện hít ké chân khí của ông chủ?

Tôi mừng rỡ, xếp bằng ngồi xuống, thành kính nhắm mắt lại, hai tay đặt lên gối, bày ra tư thế tu luyện.

“Cô đang làm gì? “

“Anh đúng là đại bổ! Tôi muốn tăng trăm năm công lực. “

Trên đầu bị gõ một cái, ông chủ níu mày răng dạy: “Tôi làm sao lại quen một kẻ ngốc như cô nhỉ? “

Một ngày thật tuyệt vời!

Đến lúc tính tiền, tôi hơi đau xót. Lương tháng của tôi cũng chỉ có 4321 tệ.

Phục vụ đem hóa đơn đi qua, cung kính nói: “Ông chủ đi thong thả. “

Ông chủ kéo tôi ra phía ngoài.

Tôi giãy giụa nói: “Chúng ta chưa trả tiền mà.”

“Cô ấy vừa gọi tôi là gì?”

“Ách, ông chủ? Đây là tiệm của anh?”

“Coi như cô còn thông minh. “

Tôi sững sờ đứng như tượng.

“Ngẩn ra đó là gì? Còn không mau chạy theo?“

Tôi đi bước lề mề.

“Vậy… hồi nãy anh vừa gạt tôi là bữa cơm này anh trả. Anh, anh không lừa tôi đó chứ?”

“Cô nói xem?” Âm cuối hơi nâng giọng . Trong đôi mắt hắn như nở ra một đóa hoa đào.

Tim đập thình thịch.

Hắn một lần nữa tiến tới, kéo tay tôi: “Đi thôi, đồ ngốc.”

27

Đôi lúc tôi thật sự rất nhớ nhà.

Ví dụ như siêu thị bắt đầu bày ra những hộp bánh trung thu tinh xảo.

Ví dụ như khi đi trên đường vẫn luôn nghe thấy những lời nhạc tương tự “Đoàn tụ sum vầy, cùng nhau ngắm trăng tròn.”

Trên cầu vượt biển, ánh trăng như nước.

“Nhìn cô mấy ngày nay sao ỉu xìu vậy. Có gì không vui à?”

Ông chủ cầm tay lái, khuôn mặt phản chiếu qua ánh đèn ngoài cửa, không nhìn rõ sắc mặt.

“Trung thu sắp tới rồi. “

“Cho nên? “

“Tôi muốn về nhà nhưng chưa học được cách giết gà nữa. Không thể về được. “ tôi mệt mỏi.

“Chỉ như vậy thôi? Tôi nhớ cô nói từng bắt được gà mà.”

“Tôi không dám bắt.” Tôi sợ.

“Ngốc, cô nói cô bắt là được rồi. “

“Ý của anh là tôi đi mua 1 con? Không được đâu. Lỡ bọn họ bảo tôi thực hiện bắt tại hiện trường… “

“Ý của tôi là cô nói tôi bị cô bắt được.”

Hình như không ổn lắm thì phải.

Tôi cắn môi, xoắn xuýt nói: “Vẫn là thôi vậy.”

“Làm sao? “

“Thân phận của anh. Bọn họ sẽ làm khó anh đó.”

“Cô lo cho tôi? “ Hắn buồn cười.

Xe tắt máy, ông chủ xoa đầu tôi: “Không có gì phải lo cả.”

Âm thanh hắn mang theo sự mê hoặc nhân tâm: “Không phải chỉ là về nhà thôi sao. “

Trong lòng, viên hạt giống phá đất kia hướng về mặt trời mà điên cuồng sinh trưởng, mọc ra dây leo che khuất bầu trời.

Tôi giống như hiểu được phần nào lời ca “ Đoàn tụ sum vầy”

28

“Tiểu Cửu Nhi, con nói hắn là con… gà con bắt được?”

“Vâng. Dựa theo quy củ, đây là con gà đầu tiên con bắt được, chỉ thuộc về con. Những con chồn khác không được phép động vào.”

Tôi giang hai tay ngăn trước mặt ông chủ. Mặc kệ thế nào, hắn là tới giúp tôi. Tuyệt đối không thể để người khác khi dễ hắn.

Tôi như lâm đại địch, ông chủ lại không thèm để ý chút nào. Thậm chí hắn còn nhàm chán đến mức vẽ rùa đen trên lưng tôi.

Bất mẵn quay sang trừng hắn, hắn còn cười nhún vai.

Hừ!

Trưởng thôn sắc mặt thay đổi liên tục, đỏ cam vàng lục lam chàm tím lần lượt thay nhau xuất hiện,giống hệt bảng pha màu. Cuối cũng trên khuôn mặt lộ ra nụ cười tươi,nếp nhăn cũng xếp thành hình vỏ cây.

” Đây không phải Cửu Vĩ…..Khục, ách, lâu,đã lâu không gặp, cái kia…..Đi Nhân giới một chuyến Tiểu Cửu Nhi của chúng ta gầy đi rồi. Mấy người các ngươi,thất thần làm gì. Nhanh đi chuẩn bị đón tiếp Cửu… Tiểu Cửu Nhỉ đi”

Trên bàn cơm, trưởng thôn cùng mấy trưởng lão lộ ra vẻ mặt khách sáo lại co quắp.

“ Mời ngồi mời ngồi. Đều là mấy món ăn hằng ngày. Cứ tùy tiện ăn đi.”

“Coi như nhà của mình. Tùy ý một chút.”

Tôi trợn mắt, há hốc mồm.

Ông chắc phật nhảy tường, lộc nhung hầm nhân sâm là đồ ăn thường ngày hả ông?

Tiếp đó là múc canh rồi gắp đồ ăn. Đãi ngộ này khiến tôi thụ sủng nhược kinh.

Ông chủ quay qua, kề tai tôi nói nhỏ:

“Cô không cần lo lắng đâu. Tôi thấy tộc chồn tiếp đãi rất tốt.”

Tộc trưởng bưng một chén rượu đứng lên: “Vị này là… “

Ông chủ thản nhiên nói: “Gọi Lý Mộ là được. “

Đây là thái độ gì?!

Đây là tộc trưởng đó?!

Tôi gấp đến độ không kiềm chế được, dưới chân bàn âm thầm đá ông chủ một phát. Lúc này, hắn mới hờ hững đút túi đứng dậy.

“Hướng Hướng bắt được ta, vậy về sau có thể tiếp tục trở về chứ?”

“Tất nhiên, tất nhiên.”

Tộc trưởng bộ dạng nôn nóng, trên trán còn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Lý… tổng, ta mời ngài.”

Tộc trưởng bưng chén rượu bằng cả hai tay, nhẹ nhàng cụng chén rượu trước mặt ông chủ, ngửa đầu uống sạch.

“Ừm” Ông chủ nhấp một miếng, miễn cưỡng ngồi, nhìn tôi kiểu: tự giải quyết đi.

Lừa dối thành công~

Ye!

Ông chủ dưới bàn đưa tay ra. Tôi hưng phấn vỗ một cái, hắn lại trực tiếp cầm lấy không thả ra.

Mặt đỏ lên, tôi dùng sức giãy ra ——Không thoát được —— Ghế cũng két một tiếng chói tai.

Trưởng thôn nghi ngoặc nhìn tôi, ánh mắt thắp thỏm.

“Tiểu Cửu Nhi, có vấn đề gì sao? “

Được khăn bàn che lấp, bàn tay nào đó cũng được đà tiến tới, càng siết chặt. Tôi ngượng ngùng nói: “Ha ha. Không có gì. Mọi người cứ ăn đi.”

Ông chủ cười một tiếng.

Khi ra khỏi chổ tộc trưởng, còn cầm theo “Hoa lộ hai trăm năm miễn cưỡng có thể giải khát”, tôi luôn cảm giác có chổ nào không đúng lắm.

Người bên cạnh nhận đồ từ tay tôi, nói:

“Nghĩ nhiều như thế làm gì. Bây giờ có thể về nhà rồi. Không vui à?”

Vui chứ!

Tôi quay quanh hắn vui sướng nhảy nhót một vòng.

“Ông chủ, hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”

“Vậy muốn làm gì để cảm ơn tôi? “

“Anh muốn làm gì cũng được nha.”

Sợi tóc rối loạn bị hắn vén ra sau tai, ông chủ cúi đầu xuống ánh mắt dịu dàng

Hầu kết lăn một vòng như đang kiềm chế điều gì.

“Trước mắt cứ thiếu đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.