Bé Chồn Thành Tinh

Chương 8


29

Toại nguyện về đến nhà.

Mẹ nắm tay tôi ân cần hỏi han, đôi mắt của ba đỏ vành lộ ra cảm xúc.

Mà ông chủ…

Ông chủ giống như làm ảo thuật từ túi xách lấy ra một bộ chén dĩa bằng bạc, hai rương thuốc bổ, ba rương ức gà vận chuyển hàng không từ thảo nguyên cùng bốn rương hoa quả nhập khẩu.

Ba mẹ có chút chói mắt: “Tiểu Cửu Nhi, vị này là?”

Tôi sững sờ, hơn nửa ngày mới tìm được giọng nói của chính mình: “Cái này, đây là ông chủ của con.”

“Hóa ra là Lý tổng, vậy cái này là… “

Mẹ do dự nhìn đống rương đã xếp thành 1 núi nhỏ.

Ông chủ dừng một chút lại tiếng lên.

“Là phúc lợi nhân viên dịp trung thu.”

“Hóa ra là vậy sao. Mời Lý tổng vào nhà.”

“Dì đừng khách khí, cứ gọi con là Tiểu Lý được rồi.”

Ông chủ phong độ nhẹ nhàng, lễ nghĩa cấp bậc đều chu toàn, dăm ba câu đã dỗ ba mẹ vui vẻ ra mặt.

Trên TV đang chiếu tiệc trung thu, mẹ đem ra một bàn hoa quả.

“Tiểu Cửu Nhi, con có nhớ dì Vương không? Khi con còn nhỏ dì ấy còn bế con đó. Con trai dì mới đi du học về. Người cao gầy, cũng tuần tú lịch sự, người cũng hiểu lễ nghĩa. Có muốn đi xem một chút không? “

Tôi vô thức nhìn ông chủ, sặc một ngụm nước tại cổ họng.

Hắn thở dài, tự nhiên chuyển đến bên cạnh tôi, vỗ vỗ lưng.

Ba chen vào.

“Con bé khó lắm mới về được một chuyến. Em nói cái này làm gì?”

“Tiểu Cửu à, công việc của con thế nào? Hai ngày trước con có nghe nói vụ gấu đen tinh không?”

“Không chịu yên thân tu luyện, còn có ý nghĩ đi đường tắt là thải bổ. Chút xíu nữa là nháo ra mạng người.

Hắn bị Cửu Vĩ Hồ đại nhân phế luôn hai trăm năm tu vi. ”

“Cho nên con tại nhân giới phải thành thật một chút. “

Tôi vừa hít thở lại bình thường, nghe vậy lại không cẩn thận mà cắn đầu lưỡi.

Bỏ qua cơn đau, tôi run rẩy nói:

“Ba… ba nói ai nha?”

“Gấu đen tinh.”

“Không phải, ba nói Cửu… là Yêu Vương Cửu Vĩ Hồ đó sao?”

“Đúng nha, con làm sao lại ngốc rồi? “

Mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng, tránh đi ánh mắt của ông chủ, tôi tìm một lý do lung tung để trốn về phòng.

Hắn một mực gạt tôi, tôi lại như một tên hề.

Mẹ đi đến.

“Tiểu Cửu Nhi, sắc mặt của con hình như không tốt lắm. Có chổ nào không thoải mái sao con.? “

“Mẹ, con không sao.”

“Vậy thì tốt. Con cùng Lý tổng kia là có chuyện gì?”

“Chỉ là… quan hệ cấp trên cấp dưới thôi.”

“Cấp nên nào lại đối xử tốt với cấp dưới vậy.”

“Mới không tốt.”

Hắn luôn lừa tôi.

Mẹ đắp chăn cho tôi: “Đứa nhỏ ngốc, ở trong phúc không biết phúc. Mẹ là người từng trải. Thôi chuyện của tụi con mẹ không nói nhiều. Ngủ đi.”

30

Trăng treo lạnh lẽo trên bầu trời, xa xa khói lửa dấy lên từng đợt.

Không ngủ được.

Làm sao mà ngủ được.

Một cục đá đập lên cửa sổ, ông chủ trước cửa kính thổi ra một hơi.

“Thật xin lỗi.” Hắn viết.

Trước mắt ầng ậng hơi nước, tôi đi ra mở cửa sổ, lạnh lùng nói: “Đùa vui sao. Anh gạt tôi.”

Ánh trăng trong như nước, bóng của hắn cũng từ từ hiện ra chín cái đuôi.

“Đem tôi lừa đến xoay quanh, làm đồ ăn cho anh, gạt tôi học giết gà ,trước mặt trưởng thôn bảo vệ anh, thay anh lo lắng.”

“Anh từ trước đến nay có câu nào là nói thật hay không!“

Càng nói càng tức, một giọt nước rơi xuống, được hắn lau đi.

“Đau không? “

“Hửm? “

“Tôi thấy em cắn đầu lưỡi.”

Hiện tại là thời điểm nói chuyện này sao!

“Anh, anh sao lại thế này. Anh đến cùng có nghe tôi nói hay không? Thật làm người ta chán ghét… “

“Có, có một câu nói thật.”

“Câu nào? “

Cách cửa sổ,, bóng hắn chợt đổ xuống, hơi thở nóng hổi bao bọc xung quanh, bờ môi hắn mềm mại, chỉ có đầu lưỡi mang theo hơi lạnh.

Trong nháy mắt đó, máu toàn thân cũng không biết nên sôi trào hay tĩnh lặng, tôi bị hắn chăm chú khóa lại, trong cơn hoảng loạn, tôi nhìn thấy ánh trăng đang chiếu rọi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới thả tôi ra, nhướng mày cười: “Còn đau không? “

Tôi mơ màng, răng nhẹ nhàng cắn lên đầu lưỡi. Không đau nữa.

Tay hắn khẽ chống, từ cửa sổ nhảy vào.

“Anh thích em. Câu này là thật. Đừng giận anh nữa được không?”

Hắn dùng mu bàn tay lau đi nước mắt của tôi.

“Ngày từ đầu lừa em là cảm thấy thú vị. Sau đó nhìn em ngày nào cũng vui vẻ như vậy, lời đến khóe miệng cũng không cách nào nói ra.

“Đồ vật em để lại, anh đều để gọn gàng. Ngày em đi, anh biết em vẫn sẽ về làm chủ nhân của cái nhà này, cùng anh ngắm mặt trời mọc nhìn mặt trời lặn.”

“Nếu như em đồng ý, chúng ta nuôi một đàn chó con. Cái áo ngủ kia anh để làm ổ chó, chúng ta cùng nhau chăm sóc chúng.”

“Còn chuyện giết gà, hai chúng ta chỉ cần một người biết làm là được. Anh thích em, cho nên sẽ cùng em về nhà, nấu ăn cho em, làm mọi thứ để em vui. Làm người yêu anh có được không?”

Hắn một câu một bước, làm cho tôi không còn đường lui.

“Tốt.”

“Tốt cái gì? Là đáp ứng không giận anh nữa, vẫn là đáp ứng làm người yêu của anh?”

“…….Không để ý tới anh.” Tôi đỏ mặt, lúng ta lúng túng.

Hắn cười một tiếng, lại hôn một cái lên môi tôi, sau đó ôm ngang tôi lên, đặt lên giường.

“Sớm sớm chiều chiều, thật dài thật lâu.”

“Ngủ ngon, chồn nhỏ của anh.”

( Hoàn )


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.