18
Triệu Bình Bình bảo tôi hãy về phòng nghỉ ngơi trước một chút.
Cô ấy và Trương Tiểu Muội để cho Tiểu Vương quản lý chung cư vào nhà kiểm tra máy nước nóng, không thể giữ lại tai họa ngầm.
Nhưng tôi vừa mới ngồi xuống thì điện thoại trong tay đã rung lên mấy cái.
Trái tim cũng không khỏi run rẩy theo.
Tôi biết, những tin nhắn này khả năng cao vẫn là do Người Rảnh Rỗi nhắn.
Không, nói đúng hơn là, do ma nữ kia nhắn.
Vốn dĩ, tôi nên ném điện thoại di động xuống.
Nhưng tôi vẫn ma xui quỷ khiến mà mờ WeChat ra.
Cô ấy đã gửi 3 tin nhắn, mỗi một tin nhắn đều khiến tôi trợn to mắt.
【Haha! Tôi đã nghe thấy hết lời nói của các người lúc nãy rồi! Tiếc quá, vậy mà lại bị các người phát hiện ra thân phận thật sự!】
【Chẳng qua là, bạn cùng nhà Triệu Bình Bình của cô cũng không phải người tốt đâu, tôi vừa mới phát hiện ra cô ta đang giấu một cái xác ngay dưới nệm.】
【Mới ban nãy, chẳng phải bọn họ đã nói rằng tinh dầu và đồng tiền là dùng để đề phòng tôi hay sao? Vì chứng minh rằng họ đang nói dối nên tôi đã vào phòng của cô……】
Tôi run rẩy gõ vài chữ.
【Rốt cuộc là cô muốn làm gì?】
Ma nữ trả lời ngay lập tức: 【Tôi muốn nói là tôi không có ý xấu, chỉ muốn cứu cô mà thôi, cô có tin không?】
Tôi: 【Tại sao?】
Ma nữ: 【Để tích góp công đức, kiếp sau có thể đầu thai thành thiếu gia tiểu thư nhà giàu.】
Tôi: 【Vậy sao cô lại muốn vòng vo nhiều như vậy?】
Ma nữ: 【Bạn thân ngày ngày ở chung và ma nữ úp sấp mặt xuống để di chuyển, cô chọn tin tưởng ai?】
Tôi: 【……】
Ma nữ: 【Vốn dĩ tôi không muốn dọa cho cô sợ, chỉ muốn cô thoải mái tản âm khí đi, nhưng bây giờ xem ra là không được rồi.】
【Ban nãy, tôi nói cho cô nghe bước đầu tiên để dương trạch biến thành âm trạch là ngăn không cho ánh nắng chiếu vào.】
【Mà bước thứ hai để biến dương trạch thành âm trạch, cũng chính là bước quan trọng nhất, đó chính là bày ra 7 thi thể theo đúng Thất Tinh Trận. Làm như vậy, âm khí sẽ cuồn cuộn không dứt.】
Tai tôi ong lên, nhìn vào những chữ trên màn hình điện thoại, phảng phất như sắp không nhận ra những chữ đó nghĩa là gì nữa.
【Ý của cô là, trong phòng tôi đang có 7 thi thể?】
Ma nữ: 【Đúng vậy.】
【Bước thứ ba để biến dương trạch thành âm trạch thì cô cũng biết rồi, chính là để sư tử đá nhỏ canh giữ ngay trước cửa, khiến cho âm khí không thể thoát ra ngoài được.】
【Như vậy, dương khí bên ngoài không thể vào được, âm khí bên trong không ngừng sản sinh nhưng lại không thoát ra được, sẽ bị người trong âm trạch hấp thụ toàn bộ.】
Khoảnh khắc ma nữ vừa đáp “Đúng vậy”, cơ thể tôi đã xụi lơ ra sàn.
Tôi không dám tưởng tượng rằng mỗi ngày, tôi đều ngủ trong cùng một căn nhà với 7 thi thể khác.
Nhưng ma nữ cũng không cho tôi thời gian đau buồn.
Cô ấy ngay lập tức gửi thêm một tin nhắn nữa.
【Nếu như cô muốn sống sót qua đêm nay thì phải huỷ diệt được mắt trận trong Thất Tinh Tụ m Trận này.】
19
Tôi gửi ba dấu chấm hỏi.
Ma nữ: 【7 thi thể trong Thất Tinh Tụ m Trận lần lượt là xác chim sẻ, cú mèo, mèo đen, chồn, rết, cáo và cuối cùng là xác người.】
【Xác người được giấu dưới nệm của Triệu Bình Bình chính là mắt trận của Thất Tinh Tụ m Trận. Tranh thủ lúc cô ta vẫn còn đang trong nhà vệ sinh, cô hãy nhanh chóng đi lấy thi thể dưới nệm của cô ta ra rồi thiêu huỷ đi.】
Tôi: 【Nhưng đó là thi thể! Hay là tôi vẫn cứ báo cảnh sát vậy?】
Ma nữ đối diện hơi suy tư một chút.
【Được! Cô báo cảnh sát đi! Bản thân cảnh sát trên người đã có sát khí, ma quỷ bình thường không dám đến gần. Nếu có lệ quỷ xuất hiện, tôi sẽ cố gắng ngăn cản giúp cô.】
Tôi: 【Vậy mà cô lại đồng ý để tôi báo cảnh sát! Bây giờ thì tôi tin cô là một con ma tốt rồi.】
Vì không gia tăng phiền toái cho đồng chí cảnh sát, tôi quyết tâm đích thân đi xem thử tận mắt trước, xem rốt cuộc là dưới nệm của Triệu Bình Bình có thi thể thật hay không.
Trước khi đi tôi còn để lại tin nhắn cho ma nữ.
Tôi: 【Cô vẫn đang ở trong phòng của Triệu Bình Bình hả?】
Ma nữ: 【Đúng rồi! Nhưng cô cũng đừng sợ, ma lực của tôi không cao, không thể hiện thân được. Cho nên, tôi chỉ có thể liên hệ với cô qua điện thoại.】
Tôi cầm theo một cây kéo lớn, bước vào trong phòng của Triệu Bình Bình.
Cũng may là lúc này, Triệu Bình Bình và Trương Tiểu Muội đều đang trong nhà vệ sinh.
Tôi rút chìa khóa cắm trên ổ khóa trước cửa phòng cô ấy ra, sau khi vào phòng thì ngay lập tức khóa trái cửa.
Cục cảnh sát cách nhà tôi rất gần, nếu thật sự có thi thể thì chỉ cần 10 phút là cảnh sát có thể có mặt ở đây.
Bây giờ, cho dù Triệu Bình Bình có phát hiện ra tôi vào phòng của cô ấy thì chỉ cần tôi cố thủ trong phòng chờ đến khi cảnh sát đến nơi là được. Bên ngoài còn có Trương Tiểu Muội và Tiểu Vương quản lý chung cư, cô ấy cũng không kịp làm gì.
Cũng không biết có phải là do hôm nay đã bị kích thích quá nhiều lần hay không, người tôi đã tê rần, không chút do dự mà cắt cái nệm của Triệu Bình Bình ra.
Nhưng khi tôi thật sự nhìn thấy thi thể của một bà lão tóc bạc phơ, tôi vẫn hoảng sợ đến mức ngã lăn ra sàn.
Thi thể được đặt trong một cái khung thủy tinh trong suốt, tình trạng phân huỷ khiến người ta sợ hãi đến mức rợn tóc gáy. Da thịt của thi thể đã hoàn toàn hư thối, biến thành màu xanh lá. Phần da thịt trên tứ chi đã hoàn toàn thối rữa ra, lộ ra phần xương trắng bệch bên trong.
Cho dù như vậy thì tôi vẫn nhận ra đây là thi thể bà nội của Triệu Bình Bình.
Nhưng không biết Triệu Bình Bình đã dùng cách nào mà thi thể không hề bốc mùi hôi thối tanh tưởi.
Đầu óc của tôi đã hoàn toàn quay cuồng. Tôi nhéo mạnh lên đùi mình một phát mới miễn cưỡng tỉnh táo lại một chút.
Tôi ngay lập tức mở khóa điện thoại, tính báo cảnh sát.
“Đùng!”
Một tiếng vang lớn vang lên, cửa phòng đã bị ai đó phá cửa, mở bung ra.
20
Triệu Bình Bình, Trương Tiểu Muội, Tiểu Vương quản lý chung cư đều đang đứng ngay cửa, nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trong tay Tiểu Vương quản lý chung cư đang cầm một cái chùy sắt, mặt không cảm xúc mà nói: “Chị Bình, Tiểu Muội, hình như cô ấy đã phát hiện ra thứ không nên phát hiện rồi!”
Hai mắt tôi tối sầm lại, đầu óc ong ong.
“Các người…… 3 người các người đã quen biết nhau từ trước rồi?”
Triệu Bình Bình nở một nụ cười, bước lên giật lấy di động trong tay tôi.
“Nguyệt Nguyệt, quên không nói cho cậu, thật ra chúng tôi là 3 chị em.”
Tôi nhìn về phía cô ấy bằng ánh mắt khó tin: “Trương Tiểu Muội không phải là người Lệ Thành à?”
“Cho nên mới nói cậu và tớ thật sự có duyên với nhau. Kể từ khi 3 chị em tớ còn rất nhỏ thì bố mẹ tớ đã ly hôn rồi. Em gái Trương Tiểu Muội theo mẹ đi đến Lệ Thành, tớ và em trai Triệu Tiểu Vương thì đi theo bố.”
Cảm giác buồn bã và phẫn nộ bị đè nén bỗng dưng trỗi dậy trong lòng, tôi cảm thấy như toàn thân đang run rẩy.
“Cho nên, lời nói của ma nữ kia đều là thật? Các người làm ra Thất Tinh Tụ m Trận là vì muốn giết tôi?”
“Nhưng mà, Bình Bình, vì sao vậy?”
Triệu Bình Bình chân thành mà nói: “Nguyệt Nguyệt, cả quãng đường tiến về phía trước, cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều, tớ rất biết ơn cậu! Nhất là khi tớ phát hiện ra người cậu giúp đỡ lại là em gái ruột của tớ.”
Nhưng cô ấy lại trở mặt: “Chỉ tiếc là cơ thể của cậu lại là vật chứa thích hợp nhất cho bà nội tớ đoạt xá*! Những lời nói của ma nữ kia đều là thật, chẳng qua cô ta đã nhìn nhầm một chút. Trận này không phải là Thất Tinh Tụ m Trận mà là Thất Tinh Đoạt Xá Trận……”
(* Đoạt xá: Động từ chỉ một loại phép thuật chiếm đoạt cơ thể của người khác thông qua phương pháp dời linh hồn của người này lên một thi thể khác để kéo dài mạng sống, để người này dùng linh hồn của mình khống chế một cơ thể khác.)
Đôi mắt của Triệu Tiểu Vương tràn ngập sự độc ác, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười quái dị.
“Bây giờ đã là 12 giờ, bà nội của tôi cũng sắp xuất hiện rồi. Qua đêm nay, bà nội sẽ trở thành Lâm Nguyệt Nguyệt, tất cả tiền và bất động sản của cô cũng sẽ thành của tôi……”
“Chị Nguyệt Nguyệt, chị cũng đừng trách bọn em. Ai kêu chị có tiền như vậy, lại mồ côi nữa chứ? Đã như vậy, sau này bà nội của em thay thế chị, cho dù bà có làm ra bất kỳ chuyện không hợp lý gì thì cũng không bị ai nghi ngờ.” Trương Tiểu Muội nói xong thì quay đầu nhìn về phía Triệu Tiểu Vương, “Tiểu Vương, một nửa hồn phách của bà nội vẫn đang được phong ấn trong thi thể, một nửa hồn phách còn lại của bà đang ở chỗ của em, có đúng không?”
Triệu Tiểu Vương gật đầu.
Sau đó, cậu ta thò tay vào trong miệng, móc ra một hàm răng bằng bạc.
Triệu Bình Bình và Trương Tiểu Muội nhìn nhau cười: “Bà nội đúng là tính toán hay thật, vậy mà lại phong ấn một nửa hồn phách trong hàm răng của em. Tiểu Vương, em mau mở cái khung thủy tinh trên người bà nội ra. Bây giờ đã qua giờ Tý rồi, chúng ta phải cùng nhau huỷ bỏ phong ấn!”
Triệu Tiểu Vương đưa cây búa đang cầm trong tay cho Trương Tiểu Muội, ý bảo em ấy hãy nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó xoay người đi mở cái khung thủy tinh đang cất giữ thi thể kia.
Nhưng Tiểu Vương vừa mới quay đầu đi, Trương Tiểu Muội đã cầm búa đánh vào sau gáy của cậu ta.
Triệu Tiểu Vương hoa mắt chóng mặt, ngã lăn quay ra sàn. Triệu Bình Bình đứng bên cạnh nhanh chóng xông lên cướp lấy hàm răng trong tay cậu ta, hô to: “Vương đạo trưởng, anh ra đây nhanh lên.”
Trong khoảnh khắc đó, mùi thuốc súng nồng nặc, tủ quần áo to đùng bị ai đó đẩy ra từ bên trong.
Một người trẻ tuổi ăn mặc như một đạo sĩ vươn tay nhận lấy hàm răng.
Vương đạo trưởng lẩm bẩm trong miệng, hàm răng trong tay ngay lập tức bốc cháy.
Hàm răng phát ra tiếng thét chói tai hết sức thảm thiết, vang vọng khắp cả căn nhà, như muốn đâm thủng màng nhĩ của tôi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, âm thanh thảm thiết kia đã biến mất. Trên tay Vương đạo trưởng chỉ còn một vũng nước đen ngòm. Mãi cho đến khi đem vũng nước đen ngòm kia thiêu đến mức nước bốc hơi hoàn toàn, Vương đạo trưởng mới ngừng tay lại.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại xem tình huống trước mặt là như thế nào, Triệu Tiểu Vương đang ngã lăn quay ra sàn đã lộ ra khuôn mặt dữ tợn, đôi mắt như muốn phun ra lửa.
“Triệu Bình Bình, Trương Tiểu Muội, bọn mày dám phản bội bà nội! Bọn mày cho rằng tìm một tên đạo sĩ lại đây là có thể giết bà nội à? Nằm mơ đi! Cho dù bà nội chỉ còn lại một nửa hồn phách thì cũng dư sức giết chết bọn mày!”
“Lúc trước, bởi vì bà nội không tin hai đứa mày nên mới chia hồn phách thành hai nửa rồi phong ấn lại! Bọn mày biết rõ một khi một nửa hồn phách bị tổn thương thì nửa còn lại sẽ tự huỷ bỏ phong ấn, vậy mà bọn mày còn dám đâm đầu vào chỗ chết! Nếu đã như vậy thì bọn mày phải hứng chịu cơn giận của bà nội cho thật tốt……”
Cậu ta vừa nói dứt lời, căn phòng mới ban nãy còn đèn đuốc sáng trưng đã đột ngột bị bóng tối bao trùm.
Một đôi mắt đỏ au đang nhìn chằm chằm vào tôi, mang theo cảm giác lạnh như băng, trống trải và đáng sợ cực kỳ.
Ngay sau đó, một bàn tay âm trầm khủng bố đánh thẳng về phía tôi.
Tôi ngay lập tức cảm thấy khó thở.
Khuôn mặt của con ma này cũng dần dần hiện ra trước mặt tôi.
Một gương mặt âm trầm trắng bệch, làn da nhăn nheo già nua, cả khuôn mặt đều vặn vẹo đến mức biến dạng. Bà ta trợn mắt nhìn chằm chằm vào tôi, con ngươi như sắp rớt ra ngoài.
“Tốt quá, cơ thể này đủ cho tao sử dụng trong 50 năm. Mày có thể chết ngay bây giờ rồi……”
Vừa dứt lời, bóng ma của bà ta bỗng tản ra thành một làn khói đen, muốn chui vào trong cơ thể tôi.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong vài giây, nhanh đến mức tôi không kịp phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Cũng may là Vương đạo trưởng đứng bên cạnh phản ứng rất nhanh, vừa lớn tiếng niệm chú, vừa ném chiếc gương Bát Quái trong tay ra.
“Ngũ tinh* trấn thải, quang chiếu huyền minh. Ngàn thần vạn thánh, bảo vệ chân linh của ta, bảo vệ chân linh của ta. Cự thiên mãnh thú, chế phục ngũ binh. Ngũ thiên ma quỷ, vong thân diệt hình. Ở tại nơi này, vạn thần đón tiếp. Cấp tốc nghe lệnh!”
(* Ngũ tinh bao gồm sao Kim, sao Mộc, sao Thủy, sao Hỏa, sao Thổ.)
Gương Bát Quái hung hăng đánh vào trong tay con ma kia, phát ra âm thanh “đùng đùng” vang dội.
Con ma bị đau, gầm rú không ngừng.
Con ma như phát cuồng mà lao về phía đạo sĩ!
Vương đạo trưởng cực kỳ hoảng sợ: “Ma nữ này có đạo hạnh* mấy trăm năm, tôi không phải là đối thủ của nó! Tôi sẽ cố gắng giữ chân nó lại, các cô mau chạy đi!”
(* Đạo hạnh: Công phu tu luyện.)