7.
Di chứng của sự bắt nạt dần dần hiện ra trên người Tống Kỳ.
Cô ta bắt đầu tự hại mình, cũng sợ hãi tất cả những người tới gần, ngoại trừ Khương Yến.
Khi tôi nhận được tin tức chạy tới bệnh viện, Tống Kỳ tái nhợt yếu ớt rúc vào trong ngực Khương Yến, trên quần áo bệnh nhân thấm đẫm vết máu lốm đốm.
Sự xuất hiện của tôi giống như là chạm vào công tắc gì đó, cô ta điên cuồng gào thét với tôi, khóc lóc, thậm chí nhặt cốc nước trong tay lên ném về phía tôi.
Ly thủy tinh đập vỡ đầu tôi, nhưng mảnh vỡ cũng bắn ngược trở lại làm bị thương gò má cô ta, trong lúc nhất thời phòng bệnh bị bắn tung tóe m áu tươi, không phân biệt được là của cô ta, hay là của tôi.
“Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, Khương Yến ca ca, cứu em với.”
Tống Kỳ run rẩy trốn ở trong lòng Khương Yến, sụp đổ rơi lệ.
Tôi bị Tống Triết ở một bên đẩy ngã xuống đất, hắn đau lòng muốn đến gần Tống Kỳ nhưng lại bị Khương Yến ở một bên làm cho khiếp sợ, hai tay nắm chặt thành quyền, kìm nén sự tức giận.
Trong cơn choáng váng, tôi muốn tìm mẹ ôm vào lòng nhưng khi tôi chạm vào bà ấy liền xua tay.
Trên khuôn mặt tinh xảo tràn ngập bất mãn đối với tôi.
“Mày không thể chờ đợi nên chạy đến để khoe khoang sao? Sao mày có thể đê tiện như vậy?”
Trong lúc nói chuyện bà ấy gắt gao nhìn chằm chằm vết đỏ trên cổ tôi, trong lúc hỗn loạn cổ áo tôi bị kéo xuống lộ ra dấu vết Khương Yến lưu lại.
Quan hệ giữa tôi và Khương Yến đã sớm ngầm hiểu, bà ấy lúc này làm khó dễ càng giống như là bênh vực kẻ yếu cho dưỡng nữ đáng thương của nàng.
Ở trong lòng bà ấy, Tống Kỳ đã t ự s át, trong lòng tôi nên tràn ngập sợ hãi và tội lỗi sao còn có thể làm như không có việc gì thân mật với người trong lòng Tống Kỳ chứ.
Một người mẹ làm nhục con gái mình, chỉ để xoa dịu một đứa con gái khác.
Tất cả đều rất lố bịch nhưng lại được coi là đương nhiên, ngay cả Khương Yến, người đã để lại những dấu vết này cũng nhìn tôi chằm chằm với vẻ không tán thành.
Trời đất quay cuồng, tôi gần như không thở nổi, miễn cưỡng mở mắt nhìn người trước mặt.
Lâu nay mẹ luôn tỏ ra cao quý, thanh lịch và khách sáo ở trước mặt tôi, tôi chưa bao giờ thấy qua bà ngoài mạnh trong yếu như thế.
Trước kia chỉ cho rằng bà đang kiềm chế và dè dặt nhưng rốt cuộc vẫn yêu tôi, hóa ra đó chỉ là mơ tưởng của tôi.
“Con chỉ là muốn…..thăm Tống Kỳ… ”
Giọng nói của tôi yếu ớt, không đủ tự tin.
“Mày không đến chính là sự quan tâm tốt nhất.”
Giọng nói sắc bén cắt qua màng nhĩ của tôi.
“Nếu không do mày, Kỳ Kỳ sao lại gặp phải chuyện như vậy, mày chính là một ngôi sao xui xẻo.”
Bà ấy nghiến răng nghiến lợi nói.
Tôi giống như một tên hề, chỉ biết nhìn người nhà và bạn trai quan tâm Tống Kỳ, miệng vết thương máu tươi nhỏ đầy đất, lại không ai để ý.
8.
Việc Tống Kỳ tự hại mình đã thức tỉnh sự áy náy của mọi người, bọn họ nóng lòng muốn bù đắp cho cô ta, nhưng cách để bù đắp lại là dựa vào cướp đoạt mọi thứ của tôi.
Cô ta công khai xâm chiếm cuộc sống của tôi và Khương Yến.
Ngày cô ta xuất viện, tôi đang tịnh dưỡng ở phòng tân hôn, nhìn Tống Kỳ xuất hiện ở cửa biệt thự tôi không khỏi ngây người.
Khương Yến ôm cô ta và đẩy cửa ra, để cô ta nằm trên giường trong phòng ngủ chính.
Thấy tôi ngơ ngác đứng ở cửa, hắn mới lạnh lùng mở miệng: “Thân thể Tống Kỳ không tốt, ở đây cách bệnh viện rất gần, cũng thuận tiện hơn.”
Hắn lại tiếp tục mở miệng: “Em bình thường cũng không có việc gì, có thể giúp đỡ chiếu cố một chút.”
Tôi trầm mặc một lúc lâu, mím môi: “Tống thị phá sản sao?”
Hắn nhíu nhíu mày: “…?”
Tôi nhìn thẳng Tống Kỳ: “Tống Triết ngay cả bảo mẫu cũng không mời? Anh ta ghét cô như vậy sao?”
Tống Kỳ chet lặng trước ánh mắt lạnh lùng của tôi, tủi thân nhìn về phía Khương Yến, vành mắt ửng đỏ: “Vẫn là không nên làm phiền đến A Từ, em…”
“Cô ấy mỗi ngày sống an nhàn sung sướng, có phiền toái gì đâu.”
Tống Kỳ ngoài miệng nói rời đi, nhưng tay lại yên lặng kéo cánh tay Khương Yến.
Khương Yến trấn an nhìn cô ta cười cười, bảo cô ta an tâm nghỉ ngơi rồi kéo tôi rời khỏi phòng ngủ.
Tôi không muốn Tống Kỳ thấy sự bối rối của tôi nên cũng phối hợp rời đi.
Đi được một khoảng xa, vừa rồi vung hai tay đang siết chặt của hắn ra.
Hắn hiếm khi thấy tôi tức giận, có chút kinh ngạc: “Em đang tức giận?”
Lại nhéo mi tâm: “Vì sao?”
Những nghi ngờ của hắn khiến tôi gục ngã, sự tức giận của tôi biến thành nỗi tủi thân không thể nói được: “Đây là phòng cưới của chúng ta, vì sao muốn cho Tống Kỳ vào ở?”
Nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Tôi không khống chế được làm cho hắn khó hiểu bực bội, nói: “Tống Kỳ đã bị tổn thương rất nhiều, tinh thần của cô ấy vô cùng bất ổn. Hai người là chị em, sao em lại không hiểu cho cô ấy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy anh tự tiện đưa cô ta về nhà chúng ta, anh có nghĩ tới việc phải tôn trọng tôi không?”
Khương Yến không vui: “Em muốn tôn trọng cái gì?”
“Ghen tuông cũng phải tuỳ lúc, Tống Kỳ sẽ không uy hiếp địa vị của em, không cần phải lo lắng về điều đó.”
Sự soi mói trong mắt hắn làm tổn thương phẩm giá của tôi, và lòng tự trọng mà tôi cố hết sức duy trì dường như chỉ là chiêu trò để thu hút sự chú ý của hắn.
Giọng điệu Khương Yến có chút không kiên nhẫn: “Chăm sóc cô ấy thật tốt, đây là em nợ cô ấy. Cô ấy vốn không cần phải chịu tất cả những chuyện này.”
Đó là lời giải thích của hắn dành cho tôi.
Từ đó về sau, Tống Kỳ ở trong phòng cưới của tôi, sớm chiều ở chung với vị hôn phu của tôi, thời gian trôi tôi càng trầm mặc hơn, sự không cam lòng trong mắt cô ta cũng càng đậm.
Sự bùng nổ của câu chuyện cần một bước ngoặt, và thời điểm này sẽ đến rất nhanh thôi.
9.
Tập đoàn Khương thị ngày càng lớn mạnh, hai cha con Tống Triết lộ ra vẻ tham lam, bọn họ hy vọng có thể cột vào chiếc thuyền lớn này chia một chén canh.
Cho dù là bạn nối khố, thế giao, hay là bạn trai bạn gái đều không phải là sự bảo đảm ổn thỏa, chỉ có hôn nhân mới có thể bảo đảm Tống thị cùng Khương thị chân chính kết hợp, bọn họ thúc giục tôi cùng Khương Yến kết hôn.
Có thể là do ít khi thấy tôi tức giận khiến Khương Yến bắt đầu xem xét kỹ mối quan hệ với tôi, thuận nước đẩy thuyền đáp ứng sự thúc giục của ba và Tống Triết, hôn lễ của chúng tôi bắt đầu được đưa lên nhật trình.
Ngày cưới đến gần tôi càng cảm thấy bất an, trong bữa tiệc trước đám cưới nhìn Tống Kỳ kéo người anh tàn tật của cô ta lên du thuyền, lòng tôi thắt lại.
Tiệc tùng náo nhiệt, đám người vây quanh Khương Yến mời rượu, trong lúc ăn uống linh đình tôi nghiêng người rời khỏi đám đông.
Xa xa, Chu Phùng Ân bưng rượu đỏ ra hiệu cho tôi.
Biển về đêm khiến người ta rét lạnh, tôi ở trên boong tàu lẳng lặng chờ Tống Kỳ cùng Lý Minh Thành đến.
Tống Kỳ tới tìm tôi, Lý Minh Thành không xa không gần đi theo phía sau.
Mặt cô ta tiều tụy: “A Từ, cô rất ghét tôi, phải không?”
“Cô nhất định cảm thấy là tôi đánh cắp thân phận của cô, chiếm lấy cuộc sống của cô.”
“Cho nên cô rõ ràng biết tôi thích anh Khương Yến, nhưng vẫn muốn cướp anh ấy đi.”
Tâm tình cô ta kích động đến nỗi nắm lấy tay tôi, tôi lạnh lùng nhìn cô ta không nói lời nào.
Phía sau truyền đến tiếng vang, tôi không quay đầu lại, lẳng lặng nhìn cô ta biểu diễn.
Tôi luôn không bằng cô, tôi và anh Khương Yến lớn lên cùng nhau nhưng cuối cùng anh ấy lại thích cô, ba cũng vậy. ”
Vừa dứt lời, cô ta khóc không ngừng.
Vẻ tủi thân của cô ta thực sự rất xấu, nhưng sự thật và giả dối trong lời nói của cô ta chỉ có thể lừa được tên ngốc Tống Triết đó, cô ta không nhắc đến mẹ và Tống Triết, bởi vì ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra được sự thiên vị của họ.
Khương Yến thích tôi nhưng vẫn để cô ta quang minh chính đại vào ở phòng cưới của chúng tôi, ngủ trên chiếc nệm tôi tỉ mỉ chọn lựa.
Ba cũng thích tôi là bởi vì tôi là con gái ruột của ông, hơn nữa có thể mang đến lợi ích chân thật cho ông.
Ta yên lặng rút hai tay bị cô ta nắm lấy, không muốn phối hợp với cô ta diễn trò nữa:
“Tôi ưu tú hơn cô, không phải chuyện đương nhiên sao?”
“Cho nên cô vất vả tìm tôi, chính là vì muốn tố cáo tôi sống tốt hơn cô sao?”
Tôi là một người đen tối, lần đầu tiên nhìn thấy Tống Kỳ đã vô cùng chán ghét.
Lúc tôi đi lạc đã có ký ức tuy rằng mơ hồ, nhưng tôi nhớ rõ ràng tôi cũng được cha mẹ yêu thương.
Những ngày ở trại trẻ mồ côi, tôi từng vô số lần lo lắng cha mẹ tôi có đau khổ, đau lòng, khổ sở vì tôi lạc đường hay không.
Nhưng ở nơi tôi không biết, bọn họ đã có một đứa con gái khác để yêu thương, gia đình vui vẻ hòa thuận.
Tống Kỳ thấy tôi không bị chọc tức như lẽ thường, nghẹn ngào một chút, lại tiếp tục mở miệng:
“Lúc trước tính tình ngang ngược của tôi đã khiến cô và anh Khương Yến gặp nhiều phiền toái, hôm nay tôi đã nghĩ thông suốt rồi. A Từ, tôi chúc phúc cho cô.”
Cô ta cố gắng trừng to hai mắt nhìn chằm chằm phía sau ta, quật cường không cho nước mắt rơi xuống, nhưng nỗi uất ức cố nén và khó nuốt trôi vẫn bật thành tiếng khóc.
“Tôi chiếm thân phận của cô, là tôi nợ cô, tôi đem anh Khương Yến trả cho cô.”
Cô ta đột nhiên ôm tôi, gượng cười nói: “A Từ, chúng ta thanh toán xong rồi.”
Sau lưng vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, đám người chẳng biết tụ tập ở phía sau chúng tôi từ lúc nào, vì cảnh chị em Tống gia tiêu tan hiềm khích lúc trước đồng loạt vỗ tay.
Tôi siết chặt nắm đấm, trước mắt bao người khó khăn nói: “Được.”
10.
Ngày hôm sau, ánh nắng trên biển tươi sáng, gió biển thổi váy cưới của tôi tung bay.
Lần này ra biển ngoại trừ tổ chức party, chụp ảnh cưới cũng là vấn đề chính.
Tống Kỳ cảm thấy ngày hôm qua chúng tôi đã xoá bỏ hiềm khích, hôm nay lôi kéo tôi tỏ ra thân thiết.
Cho dù là tôi chụp ảnh với Khương Yến cũng phải chen chân vào, không biết còn tưởng rằng cô ta mới là cô dâu.
Bởi vì du thuyền mang theo một chiếc thuyền buồm nhỏ, cô ta tự chủ trương lôi kéo tôi lên thuyền nhỏ chụp ảnh, còn cười hì hì đẩy Khương Yến ra.
“Anh Khương Yến đã chụp nhiều ảnh như vậy, cho em mượn cô dâu một chút, để chị em chúng em một mình hưởng thụ thế giới hai người.”
Khương Yến cười cười, xoa đầu cô ta: “Nghịch ngợm.”
Nói xong cô ta liền kéo tôi lên thuyền nhỏ.
Váy cưới rất lớn khiến tôi lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, đuôi váy dài rơi xuống nước, vô cùng chật vật.
Lý Minh Thành ở một bên ân cần giúp tôi thu dọn làn váy, cũng đi theo lên thuyền nhỏ.
Không gian chật chội chen chúc buộc tôi phải dời về phía mũi thuyền, chiếc thuyền nhỏ rõ ràng đã không chịu nổi sức nặng của ba người, lung lay lắc lư.
Tôi quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, thuyền nhỏ cách du thuyền mặc dù gần nhưng đám người đều tụ tập ở boong tàu, nhất là nhiếp ảnh gia vì muốn có ảnh đẹp còn không ngừng chỉ huy Lý Minh Thành lái thuyền xa một chút.
Đối với sự khác thường của cô ta hai ngày nay tôi rốt cuộc cũng bừng tỉnh.
“Thì ra đây chính là mục đích của cô.”
“Hạ thấp mình trước mặt tôi hai ngày nay, chính là vì muốn dẫn tôi tới đây?”
Tống Kỳ nhẹ nhàng nâng cái cổ trắng sáng của cô ta lên: “Cô quá cảnh giác, không làm như vậy làm sao cô chịu cùng tôi một mình rời đi đây?”
Tôi nhẹ nhàng kéo váy: “Cho nên cô muốn làm gì, giet tôi sao? Nhiếp ảnh gia vẫn luôn đối diện với chúng ta.”
Lời nói của tôi tựa như chọc trúng điểm cười của cô ta, cô ta cười ngặt nghẽo:”Tôi làm nhiều như vậy, đương nhiên có cách của tôi.”
“Cô thích váy cưới của mình không, tôi tự tay chọn đấy.”
“Chiếc váy dài tám mét, khi dính nước khẳng định là rất nặng đó nha.”
Nhìn bộ váy cưới mẹ đưa tới, trái tim tôi lạnh đi một nửa.
Bởi vì chụp ảnh trên biển, tôi đã từ bỏ rất nhiều bộ váy cưới phức tạp hoa lệ, lựa chọn kiểu dáng nhẹ nhàng.
Nhưng trước khi ra cửa mẹ mang theo bộ váy cưới này đến, nói hy vọng có thể nhìn tôi mặc váy cưới bà tự tay chọn để chụp ảnh.
Cảm xúc cảm động tràn ngập trái tim tôi lúc đó biến thành nỗi buồn vào lúc này, tôi lại đang vọng tưởng cái gì đây.
“Tống Từ, tôi thật sự rất ghét cô.”
“Rõ ràng không có ai chào đón cô, nhưng cô lại yên tâm thoải mái ở lại Tống gia.”
“Nếu không do cô chen ngang một chân, người kết hôn với anh Khương Yến lúc này phải là tôi.”
“Anh Khương Yến thích tôi như vậy, chỉ cần cô chet, anh ấy nhất định sẽ cưới tôi.”
Nghe cô ta nói, tôi bật cười ra tiếng.
“Hắn thích cô, hắn thích cô như thế tại sao không cùng cô kết hôn? Hắn thích cô sao còn cùng tôi chụp ảnh cưới? Hắn thích cô vậy sao khi cô bị bắt nạt không có tới cứu cô?”
Tôi gằn chữ một nói: “Là do ‘ảnh khỏa thân’ của cô đặc biệt đẹp sao?”
Sự ác ý trong lời nói mang theo niềm vui của sự trả thù, khiến cô ta không nói nên lời.
Tống Kỳ che đầu, lui về phía sau một bước, nhịn không được thét một tiếng chói tai.
“Im miệng, im miệng, đồ đê tiện!!!”
Lại chỉ huy Lý Minh Thành: “Anh trai, giet cô ta, giet cô ta!”
Lý Minh Thành nghe vậy lao mạnh về phía mạn thuyền, sự rung lắc dữ dội khiến con thuyền mất trọng tâm, trong vài giây hoảng sợ con thuyền đột ngột bị lật, nước biển lạnh lẽo trong nháy mắt nhấn chìm chúng tôi.
Thuyền nhỏ lật úp khiến cho người trên boong tàu hoảng loạn.
“Bùm” vài tiếng, có mấy người nhảy xuống, nhưng lại đi về một hướng khác.
Trơ mắt nhìn Khương Yến cách tôi càng ngày càng xa, áo cưới nặng nề kéo thẳng tôi xuống, trong mắt chỉ nhìn thấy một mảnh trắng xóa.
11.
Trở lại thời điểm hiện tại.
Tôi và Khương Yến tan rã trong không vui.
Kết thúc cuộc cãi vã tối hôm đó, cuối cùng tôi đề nghị từ hôn nhưng hắn chỉ coi tôi là kẻ nhỏ nhen và nóng nảy, không kiên nhẫn bỏ lại một câu “Không thể nói lý” rồi đóng sầm cửa bỏ đi.
Mấy năm nay nhà Tống thị bám theo Khương thị để kiếm sống, hắn lại cùng Tống Triết làm bạn nối khố, lời từ hôn vừa nói ra đã bị hai người bọn họ bóp chet, còn chọc cho ba tôi gọi điện thoại tới răn dạy.
Nhưng kết hôn chung quy là chuyện của hai người, cô dâu không muốn tham dự, chú rể cũng không thể hát một mình, vì thế ngày kết hôn bị hoãn lại vô hạn.
Khi tôi kéo hành lý đi khắp nơi tìm khách sạn, Chu Phùng Ân đã chờ từ lâu.
“Yo, bỏ nhà đi à?”
Chiếc xe địa hình cũ kỹ dừng trước mặt tôi, trong cửa sổ xe thò ra cái đầu bất cần đời.
Cái này một bầu cô dũng không tiếc cùng cha mẹ trở mặt cũng muốn theo cảnh sát công tử ca nhi, đĩnh đạc ngăn cản đường đi của ta.
Tôi liếc anh ta một cái, người mù cũng nhìn ra được.
Ý bảo anh ta ôm lấy vali, tự mình mở ghế lái phụ ngồi vào.
“Đây là thái độ của cô đối với ân nhân cứu mạng?”
Chu Phùng Ân sắp xếp hành lý xong, lại ngồi vào ghế lái, mới hỏi: “Đi đâu?”
Tôi trầm mặc một hồi, mới nói: “Tôi muốn gặp lãnh đạo của anh.”
Lời này vừa nói ra, anh ta không khỏi siết chặt tay lái, cười ha hả: “Lãnh đạo gì chứ, tôi đang nghỉ phép mà.”
Tôi ngắt lời anh ta:”Tôi biết các người đang điều tra Khương Yến.”
“Tôi có thể giúp các người, nhưng tôi có điều kiện.”
Nụ cười trên mặt anh ta dần nhạt đi: “Điều kiện gì?”
Tôi nắm chặt USB trong lòng bàn tay: “Lý Minh Thành, hắn đáng chet.”
Chu Phùng Ân ngẩn người: “Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra chúng tôi nên cảm tạ hai anh em Tống Kỳ.”
Anh ta không ngờ rằng mình lại tìm được đột phá nhanh như vậy.
“Đúng vậy.”
Tôi bình tĩnh nói: “Nhờ phúc của cô ta.”
Nhờ có cô ta, tôi mới có thể mượn cớ rút nguồn điện của biệt thự, còn đập camera, lấy được tư liệu bí mật của Khương Yến.
Nhưng cũng bởi vì cô ta, tôi trở thành người mà chính mình cũng ghét.
12.
Khi tôi cầm ảnh của Tống Kỳ tìm tới cô ta, anh trai cô ta Lý Minh Thành đang cử hành hôn lễ.
Nhìn anh trai tàn phế của cô ta khập khiễng qua lại giữa bạn bè thân thích, cười rất vui vẻ.
Hôn lễ của tôi bị hủy bỏ, còn anh ta lại lên làm chú rể.
Sự xuất hiện của tôi làm cho Tống Kỳ hoảng hốt.
Tôi đến đây với mục đích không tốt, và cô ta biết rõ điều đó.
Nửa năm qua cô ta và Khương Yến công khai hẹn hò, trong công ty đều gọi cô là bà chủ nhỏ.
Những tin đồn này vốn không truyền đến tai tôi, nhưng từ khi tôi đơn phương hủy bỏ hôn lễ nghị luận trong giới càng thêm trắng trợn, cho đến khi trong điện thoại di động truyền đến các loại ảnh chụp.
Tống Kỳ cố gắng trấn định, làm bộ ngăn tôi: “A Từ, đây là bữa tiệc của gia đình tôi, mời cô rời đi.”
Tôi đứng im không nhúc nhích, vệ sĩ bên cạnh không để ý đến sự giãy dụa mạnh mẽ của cô ấy, kéo cô ấy lùi về phía sau.
Động tĩnh ở cửa thu hút sự chú ý của khách khứa, mẹ và cha dượng của Tống Kỳ hoảng loạn chạy về phía tôi nhưng tôi lại nghiêng người đi thẳng đến sân khấu.
Sau khi cầm micro, Chu Phùng Ân đã sớm đem ảnh chụp chiếu lên màn hình lớn.
Trên ảnh Khương Yến nhắm chặt hai mắt, hai má ửng đỏ, như người say rượu ngủ thiếp đi, môi Tống Kỳ nhẹ nhàng chạm vào hai gò má của hắn, khiêm tốn lại hèn mọn.
“Tôi là vị hôn thê của Khương Yến, tôi đến đây để nói lời cảm ơn với tiểu thư Tống Kỳ vì đã chiếu cố vị hôn phu của tôi, không thể báo đáp nên chỉ có thể tới cảm tạ.”
Anh trai Tống Kỳ, Lý Minh Thành điên cuồng nhào lên sân khấu: “Mày đúng là tiện nhân ngàn người cưỡi vạn người đè.”
Chu Phùng Ân kéo tôi ra, xoay người quét ngang, đá hắn ngã xuống đất.
Lý Minh Thành cúi đầu trên mặt đất hệt như một con tôm chet nấu chín.
Tôi lạnh mắt nhìn hắn: “Gấp cái gì, còn chưa tới phiên anh đâu!”
“Kẻ cưỡng hiếp!”