Buông Tay

Chương 3


13.

Lời nói của tôi khiến bạn bè và người nhà Lý gia kinh hãi.

Gia đình của Tống Kỳ là gia đình của liệt sĩ, thân phận này luôn làm cho người ta nghiêm nghị kính nể.

Nhất là những người con của liệt sĩ, càng làm cho người ta đau lòng và thương cảm, con trai lớn Lý Minh Thành bị tàn tật, con gái út Tống Kỳ được Tống thị nhận nuôi, họ hàng nhà Lý gia luôn nói về điều đó một cách vinh dự.

Nhưng không nghĩ tới nhìn bên ngoài họ có vẻ thành thật, nhưng bên trong lại xấu xa.

Những lời thì thầm của người thân và bạn bè đã phá vỡ tuyến phòng thủ của Tống Kỳ, cô ta vượt qua đám đông và chạy đến đoạt lấy microphone, cả người phát run.

“Giả, đều là giả, những tấm ảnh này đều là photoshop, tôi không có làm tiểu tam.”

Quay đầu nhìn tôi, cô ta kiên nghị lại trung trinh: “Ân oán giữa Tống tiểu thư và Khương tổng không nên liên lụy đến người vô tội, hành vi của cô đã bị tình nghi xâm phạm riêng tư, tôi đã báo cảnh sát.”

Tôi cười nhạo: “Những bức ảnh cô đăng lên mạng xã hội cũng muốn vu oan lên đầu tôi sao?”

Tôi là mây trắng cao cao tại thượng, làm sao có thể để bùn trong đất dính chút xíu chứ.

Tài khoản của Tống Kỳ là tôi vô tình phát hiện.

Có một năm tập đoàn công bố sản phẩm mới, Khương Yến làm người phát ngôn bị tài khoản tập đoàn dẫn lưu, kiếm được không ít nhiệt độ, ảnh đính hôn của tôi và anh ấy đến nay vẫn còn ở trên đầu tài khoản này.

Sau khi nổi tiếng qua đi, anh ấy không phải người trong làng giải trí, không biết hoạt động, không có người hâm mộ, nhưng dưới blog chính thức, ngày nào cũng có người đến tỏ tình, ảnh đại diện vẫn là ảnh đính hôn của tôi và hắn.

Hoạt động ngu ngốc này không được nhân viên tuyên truyền chú ý.

Trong thế giới vô danh đó, cô ta không kiêng nể gì mà phát tiết tình yêu đối với Khương Yến và ác ý vô biên của mình đối với tôi.

Thậm chí không cần tôi tự mình làm, nhân viên công tác chỉ căn cứ vào thứ tự thời gian đã sắp xếp xong tất cả chứng cứ đưa tới tay tôi.

14.

Tôi luôn từ chối bình luận về suy nghĩ của Tống Kỳ.

Cùng được giáo dục tinh anh từ nhỏ, Tống Triết tinh thông như khỉ, Tống Kỳ lại ngu xuẩn như heo, trọng điểm cũng không bắt được.

“Nói như vậy, nghĩa là cô thừa nhận Lý Minh Thành là kẻ hiếp dâm?”

Đầu óc Tống Kỳ ong ong, cô ta khàn giọng nói: “Có chuyện gì cứ nhắm vào tôi, anh trai tôi vô tội, cô đừng vu khống anh ấy.”

Lời nói của tôi bùng nổ lần lượt đứng dậy, một số người đứng gần tôi không khỏi mắng.

Lời nói của tôi quá mức mãnh liệt đến mức những vị khách có mặt không thể ngồi yên, trong đó có mấy người quan hệ thân mật nhịn không được lên tiếng quát lớn.

“Tống tiểu thư, lời này không thể nói lung tung.”

Sau khi cha của anh em Lý Minh Thành qua đời, đồng nghiệp và đồng đội cũ của ông đã chăm sóc chu đáo cho gia đình ông ấy, hôn lễ lần này không ít người đến, tôi nhìn các ông chú trung niên mặc đồng phục trước mắt, không khỏi vì bọn họ mà cảm thấy không đáng giá.

Vượt qua bọn họ, tầm mắt tôi nhìn về phía Vương Mỹ Chi đang ở cửa gật đầu, ý bảo kế tiếp nên để cô ấy lên sân khấu.

15.

Vương Mỹ Chi là tôi nhờ Chu Phùng Ân tìm tới.

Sau khi trở mặt với Khương Yến, tôi sống một mình bên ngoài, mượn danh nghĩa sức khỏe không tốt tôi bảo Chu Phùng Ân tìm cô ấy làm bảo mẫu ban ngày.

Dì Vương tuổi không lớn lắm, ly dị, có một cô con gái thiểu năng trí tuệ đi theo chồng trước.

Bởi vì tâm tình tôi không tốt, ăn cơm uống thuốc cũng không để ý, dì ấy luôn khuyên tôi: “Tiểu Từ à, đời này con người luôn gặp phải các loại hố sâu, ngã một cái lại đứng lên, miệng vết thương vẫn đau, nhưng đau xong rồi sẽ kết vảy, đường còn phải tự mình đi.”

Tôi nằm trên sô pha, cả người vùi ở trong chăn, uống chén cháo trong tay dì Vương.

“Thuốc nấu xong dì để ở trong bếp, còn nóng, để nguội một lát rồi uống.”

Dì ấy dặn dò tôi: “Không nên lén đổ, uống nhiều thuốc, sẽ khỏi nhanh.”

Lời nói chất phác làm cho tôi không khỏi bật cười, tôi nhìn ánh mắt của dì ấy lại cười đến có chút cay mũi.

Thời cơ vừa vặn, không cho phép tôi kéo dài.

“Được rồi dì Vương, con không còn là trẻ con nữa, đừng lo lắng cho con.”

Tôi đem túi đựng quần áo để sang một bên: “Đúng rồi dì Vương, bộ quần áo con mua mấy hôm trước có hơi rộng nhưng lại lười trả, Tiểu Vi không phải sắp đến sinh nhật sao, dì nhìn xem có thích hay không?”

Dì ấy thận trọng đứng lên, hai tay lau tạp dề: “Cái này thật tốt quá, quần áo đắt như vậy đừng chậm trễ thời gian, dì lập tức lấy ra trả lại, không cần lãng phí tiền.”

Tôi kéo tay dì: “Đừng mà, coi như là quà tặng cho Tiểu Vi, đừng khách sáo với con.”

“Buổi chiều hãy ở bên đứa bé vui chơi thật nhiều, con cho dì nghỉ.”

Dì ấy lẻ loi một mình ở bên ngoài dốc sức làm việc, ban ngày chiếu cố tôi, buổi chiều đúng giờ đi vội vội vàng vàng.

Hỏi thì dì ấy nói là con gái thỉnh thoảng sẽ đến thăm dì, nhưng thời gian bất định dì ấy sợ bỏ lỡ đứa nhỏ nên luôn luôn về nhà chờ.

Khó có được ngày nghỉ dì ấy quả thật cũng rất quý trọng, khách khí với tôi hai câu rốt cuộc vẫn nhận lấy túi, thu dọn phòng xong dì ấy vui mừng hớn hở rời đi.

Mặt trời chiều ngã về tây.

Cả phòng yên tĩnh, nhớ tới nụ cười trong mắt dì Vương khi nói đến con gái, tôi giơ tay cho mình một cái tát.

Nước mắt cá sấu chảy xuống hốc mắt.

Tống Từ, mày thật đáng chet mà!

16.

Lúc Chu Phùng Ân đến, tôi đang xem acc của Tống Kỳ.

“Lần thứ hai!”

Thời gian chính là ngày tôi rơi xuống nước.

Ý tứ rất mờ mịt, nhưng trong lòng tôi lại biết rõ ràng.

Đây là lần thứ hai Khương Yến vứt bỏ tôi lựa chọn cô ta.

“A Từ.”

Tôi ngẩng đầu, hai mắt ửng đỏ, thời gian ngắn không chớp mắt, khô khốc và đau nhức.

“Anh đến rồi.”

Chu Phùng Ân im lặng, đứng ở cửa không dám tới gần.

“Dì Vương nhìn thấy Tiểu Vi? Cô ấy khóc sao?”

Tôi nhìn anh, rụt rè và đạo đức giả, nước mắt tuôn rơi.

Sắc mặt anh hơi trầm xuống.

“Tên súc sinh kia……”

“Trên người Tiểu Vi có nhiều vết rách, gãy xương, còn có xuất huyết trong, ngoài ra còn có nhiều vết thương cũ.”

“Ít nhất hai năm……”

Cảm giác tội lỗi nặng nề ập vào trái tim tôi, trái tim thắt lại đau đớn.

“Là chỉ có Tiểu Vi, hay là, hay là……”

Cổ họng nghẹn ngào, không thể hỏi ra chữ dư thừa.

Sự im lặng xâm chiếm cả không gian, tôi tuyệt vọng gục ngã xuống sô pha.

“Chu Phùng Ân, tôi có phải rất dối trá hay không?”

“Biết vì sao tôi đồng ý hợp tác với cảnh sát không?”

Anh ấy ngẩn ra, rồi nói: “Đương nhiên là do em ghét ác như thù, không muốn thông đồng với tội ác.”

Tôi che mặt tự giễu: “Em không cao thượng như anh nghĩ đâu.”

“Rõ ràng biết bọn họ không sạch sẽ, nhưng vẫn làm bộ như không nhìn thấy.”

“Nhưng bọn họ không nên ra tay với những cô gái kia.”

“Vốn là đứa trẻ không biết chuyện, lại bị ép phải chịu đựng ác ý của người lớn.”

“Kẻ bạo hành lại được tận hưởng cuộc sống một cách tự do.”

“Xã hội này, không nên như vậy.”

17.

Súc sinh trong miệng Chu Phùng Ân là anh trai Lý Minh Thành của Tống Kỳ.

Năm đó cha bọn họ hi sinh vì nhiệm vụ, cha mẹ tôi đã nhận nuôi Tống Kỳ còn nhỏ tuổi, mà Lý Minh Thành bởi vì lớn tuổi, lại là người tàn tật, không được cha mẹ ruột sĩ diện của tôi yêu thích nên vẫn đi theo mẹ ruột sinh sống.

Mấy năm nay bởi vì Tống Kỳ, Tống Sách cùng Khương Yến trợ giúp người anh em khác cha khác mẹ này không ít.

Hai năm trước, Tống Kỳ nhõng nhẽo đòi Khương Yến mở cho hắn một cửa hàng Angel Cars, nhân viên là những người thuộc các nhóm đặc biệt, và nhiều người trong số họ là trẻ em thiểu năng trí tuệ.

Vì tính chất phúc lợi công cộng của hoạt động kinh doanh rửa xe nên độ hot vẫn rất cao kể từ khi khai trương và đã hoạt động thành công được hai năm.

Đó là lý do tại sao nó thu hút sự chú ý của tôi.

Lý Minh Thành là người như thế nào tôi hiểu rất rõ, hết ăn lại nằm, một kẻ tàn nhẫn và lười biếng, đi đường đụng phải đều chê hắn bẩn mắt, nói hắn sẽ kiên định làm việc đến quỷ cũng không tin.

Cho nên khi lấy được tư liệu mà thám tử tư tra được, tuy rằng tôi vừa phẫn nộ vừa ghê tởm, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm đúng như mong đợi.

18.

Tôi không quên được cảnh tượng khi nhận được điện thoại của dì Vương chạy tới cục cảnh sát…

Dì Vương luôn luôn ôn hòa nhu thuận bây giờ lại khóc đến tê tâm liệt phế, trên mặt là sự oán hận cùng tuyệt vọng điên cuồng, nước mắt giàn giụa, gần như sụp đổ.

Dì ấy quỳ trên mặt đất hướng về phía tôi điên cuồng dập đầu:”Tống tiểu thư, van cầu cô, van cầu cô!Hãy giúp con tôi, con gái của tôi!”

“Con bé chỉ mới mười sáu tuổi!Tiểu Vi, là mẹ có lỗi với con, là mẹ có lỗi với con…”

Tôi ôm người mẹ đang lâm vào điên cuồng trước mắt này, tim thắt đến đau đớn.

Trong khoảnh khắc này, Tống Kỳ, Khương Yến, sự hận thù đều bị thổi sạch, chỉ còn lại sự tự trách.

Dì Vương sống một cuộc đời thăng trầm, mất cha và mẹ từ những năm đầu đời, người chồng tái giá cũng bỏ bà mà chạy.

Thật vất vả mới an cư lạc nghiệp ở thành phố lớn rồi gả cho người khác, nhưng chồng lại là một kẻ say rượu và bạo lực gia đình.

Dì ấy đang mang thai lại bị tên đàn ông đó đánh cho sinh non, sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch.

Nhưng cho dù như vậy, Tiểu Vi cũng là bảo bối dì ấy quý trọng nhất, người thân duy nhất trên đời.

Nhưng bảo bối như vậy lại bị tổn thương, bị ức hiếp ở một góc mà dì không thể quan tâm, nhưng dì ấy lại không biết gì về việc đó.

Nếu không phải lần này tan làm sớm để đến nhà chồng cũ trông con, dì Vương căn bản sẽ không phát hiện ra sự bất thường của Tiểu Vi.

.……

Khi Vương Mỹ Chi đến nhà chồng cũ, tên đó đang vui vẻ uống rượu và đếm tiền mặt trên tay.

Lúc vào cửa dì ấy nhịn không được rùng mình một cái, chồng cũ là một tên nghiện rượu, mỗi lần uống rượu sẽ đánh dì đến chet.

Lá gan dì ấy nhỏ lại nhẫn nhục chịu đựng, rụt rè ở cửa hỏi một câu: “Tiểu Vi có ở đây không?”

Chồng trước phá lệ tâm tình tốt, không có mắng dì, bĩu môi, chỉ vào nhà vệ sinh nhỏ, ý bảo con gái ở bên trong.

Cánh cửa nho nhỏ khép hờ, bên trong truyền đến tiếng khóc nức nở nhẹ nhàng của cô gái nhỏ.

Dì Vương đau lòng đẩy cửa ra, cho rằng con gái ở bên ngoài phải chịu uất ức, nhưng lại chứng kiến được cảnh làm cho trái tim dì tan nát.

Cơ thể cô gái đầy những vết đỏ khủng khiếp, phần dưới cơ thể vẫn còn chất nhầy và đặc biệt là hai chân cô bị bầm tím, có thể tưởng tượng được là đã gặp phải chuyện khủng khiếp như thế nào.

Dì Vương chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lệ rơi đầy mặt, ôm lấy con gái khóc nức nở.

Tiểu Vi thấy mẹ đến, ngã nhào khóc: “… Mẹ…… Mẹ, đau.”

Tiếng khóc của hai mẹ con thu hút sự chú ý của tên q uỷ say rượu, lớn giọng mắng chửi rồi đẩy cửa ra: “Khóc cái gì mà khóc!”

Sự xuất hiện của người đàn ông khiến hai mẹ con bất ngờ, dì Vương vội vàng kéo khăn tắm qua che thân thể trần trụi của con gái.

Người phụ nữ luôn khiêm tốn lấy hết can đảm mắng người đàn ông: “Cút, cút ra ngoài!”

Trấn an con gái xong, lại vội vàng đuổi theo: “Báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát.”

Kẻ nghiện rượu kia ở cửa nghe vậy tát một bạt tai: “Báo cảnh sát cái gì, tôi nhận hết tiền rồi.”

Vương Mỹ Chi không ngờ rằng chuyện xảy ra với con gái mình hóa ra lại là do chồng trước dung túng.

Sau khi bị đánh dì ấy ôm con gái ngồi ở phòng khách thật lâu, chồng trước đã sớm ngủ ngáy như sấm dưới tác dụng của rượu.

Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con gái, nước mắt từng giọt lăn dài trên môi, cay đắng vô cùng.

Cuối cùng vẫn lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi điện thoại báo cảnh sát.

Trong cục cảnh sát, nữ bác sĩ mang theo Tiểu Vi vào phòng lấy dịch thể, chứng cứ lông tóc.

Vương Mỹ Chi bị bỏ lại một mình ở đại sảnh, run rẩy hai tay lấy điện thoại di động ra: “Tống tiểu thư, xin giúp tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.