Quý Tư Hàm cùng Tô Minh Hi đi ở phía trước, hai vệ sĩ mặc thường phục, vẻ mặt cảnh giác đi theo phía sau hai người.
Các cô đi tham quan mấy phòng triển lãm không đứng đầu, sau khi đi ra, nghe du khách nói phòng triển lãm của Mạch Tử Quốc trưng bày mỹ nhân ngư, hai người liền hăng hái bừng bừng xếp hàng gần một giờ mới chen vào.
Tượng đồng mỹ nhân ngư ngồi nghiêng trên mấy tảng đá, khí chất cô tịch xa xưa. Sàn nhà dùng vật liệu đặc thù làm thành một khối xanh biếc, giống như là đại dương thật sự.
Để bảo vệ tượng đồng, hàng rào được đặt rất xa, du khách chỉ có thể ngắm từ xa.
Quý Tư Hàm cầm lấy máy ảnh tìm góc, chụp mấy tấm. Hai người lại nhanh chóng thay phiên nhau chụp ảnh chung với mỹ nhân ngư, mới rời đi.
Hai người còn chưa nhìn mấy cái phòng triển lãm, mặt trời đã lên tới ngay phía trên, thời gian đại đa số đều lãng phí ở xếp hàng.
Cuối cùng cũng đến Bảo tàng Quốc gia.
Người xếp hàng rất ít, hai người chỉ xếp hàng hơn hai mươi phút liền đi vào.
Trong bảo tàng quốc gia trưng bày đều là danh họa xuất sắc, khiến người ta chấn động nhất chính là Thanh Minh Thượng Hà Đồ, nhân vật phía trên đều biết động, nước sông cũng chảy róc rách, còn có âm nhạc cùng đặc hiệu.
Quý Tư Hàm cầm máy ảnh chụp không ngừng, sau khi chụp xong liền nghiêm túc thưởng thức.
Ngay lúc nhìn đến mê mẩn, cô cảm giác được có người đang vỗ vai mình.
“Làm sao?” Quý Tư Hàm cũng không quay đầu lại hỏi.
“Cái gì làm sao?” Tô Minh Hi kỳ quái nhìn về phía Quý Tư Hàm.
“Vừa rồi không phải cậu vỗ vai tớ sao?” Quý Tư Hàm rất nghi hoặc.
“Không phải, tớ không vỗ vai cậu.” Tô Minh Hi chỉ vào mình.
“Ặc, thế ai vỗ vai?”
Giọng nữ quen thuộc từ phía sau truyền đến, hai người quay đầu nhìn, dĩ nhiên là bạn cùng lớp Thẩm Tuyết đang cười híp mắt nhìn các cô.
“Hello! Quý Tư Hàm, Tô Minh Hi.” Giọng Thẩm Tuyết nhẹ nhàng chào hỏi.
“Là tớ vỗ vai cậu đó.”
Thẩm Tuyết đi cùng Chu Kỳ, cũng biểu tình thoải mái mà cùng các nàng chào hỏi: “Thật trùng hợp a, các cậu cũng tới tham quan triển lãm thế giới.”
“Thẩm Tuyết, Chu Kỳ.” Quý Tư Hàm cùng bạn học quan hệ tương đối bình thường, chỉ nhàn nhạt chào hỏi.
Tô Minh Hi cùng Thẩm Tuyết quan hệ cũng không tệ lắm, liền hàn huyên: “Các ngươi cũng tới tham quan?”
Ánh mắt cô nàng mập mờ quét tới quét lui trên mặt Chu Kỳ và Thẩm Tuyết, chế nhạo nói: “Chỉ hai người thôi à?”
Mặt Thẩm Tuyết đỏ bừng, Chu Kỳ cũng có chút không được tự nhiên ho khan.
“Không phải.” Thẩm Tuyết đỏ mặt đong đưa hai tay.
“Trong lớp có rất nhiều người tới. Lúc ấy tớ còn hỏi cậu, cậu bảo có kế hoạch khác.”
“À.” Tô Minh Hi nhớ tới, cô nàng gãi đầu.
“Cậu cũng không nói cho tớ biết hai người tới triển lãm thế giới. Hơn nữa tớ và Hàm Hàm đã hẹn trước rồi.”
“Khi đó còn không có quyết định đi đâu, chỉ là muốn cùng các bạn học đi du lịch một lần trước khi tốt nghiệp thôi.”
Thẩm Tuyết nói: “Sau đó là Quý Tư Ngữ nói qua triển lãm xem một chút, chúng tớ cũng cảm thấy tốt, liền tới.”
“Quý Tư Ngữ cũng tới?” Quý Tư Hàm chen vào.
“Đúng vậy.” Thẩm Tuyết biểu tình có chút khinh thường.