Cả Nhà Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 12


Trên tủ đầu giường, có một bức ảnh của một cô gái nhỏ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm.

Vào hai năm trước, Kỷ Yên Xuyên bắt đầu nằm mơ thấy hình ảnh một cô gái nhỏ. Sau đó theo dữ liệu anh có được, liền bảo thư ký Hàn đi tìm hiểu và tìm được tấm ảnh của Quý Tư Hàm.

Kỷ Yên Xuyên xoa xoa lông mày, ngồi dậy dựa vào đầu giường. Khi tầm mắt rơi vào tấm ảnh đó, anh cau mày lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Một lát sau, cuộc gọi được kết nối.

Hàn Tái nhận điện thoại với vẻ mặt bối rối, thoáng nhìn đồng hồ treo tường thì bây giờ là ba giờ sáng. Hắn nhớ mình hết thời gian làm việc lâu rồi mà? Bình thường Kỷ Yên Xuyên ít khi nào gọi cho hắn vào những thời điểm này, hôm nay là có chuyện gì gấp sao?

“Tiên sinh, có chuyện gì xảy ra à?” Hàn Tái giọng nói đầy khẩn trương, hắn nhanh chóng đi lấy quần áo. Sẵn sàng để có thể đi đón Kỷ Yến Xuyên bất cứ lúc nào.

“Hủy tất cả các lịch trình ngày mai, nhanh chóng đặt cho tôi một chuyến bay sớm nhất tới thành phố Thần Nam.” Giọng nói trầm thấp của Kỷ Yên Xuyên truyền tới từ đầu dây bên kia.

Hàn Tái dừng lại động tác mặc quần áo của mình, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần: “Dạ?”

Trong lúc cùng Kỷ Yên Xuyên ở sân bay, Hàn Tái vẫn si ngốc chưa hiểu vấn đề gì cả.

Năm giờ sáng, hắn cùng Kỷ Yến Xuyên lên chuyến bay sớm nhất để bay tới thành phố Thần Nam.

Hàn Tái lén lút nhìn Kỷ Yên Xuyên ngồi bên cạnh, anh mặc bộ đồ màu đen, sắc mặt thanh lãnh, đôi mắt không lộ ra một chút cảm xúc nào cả. Tạo cho người khác cảm giác anh rất lạnh lùng.

Anh rụt cổ lại, không dám hỏi thăm thêm gì cả.

***

Quý Tư Hàm ngủ một mình trong bệnh viện cả đêm. Đêm đó, cô lại mơ thấy mình nằm trong phòng mổ lạnh lẽo, bất lực bị đặt trên bàn mổ, con d.a.o mổ lạnh lẽo chạm tới từng thớ thịt của cô. Cô cũng cảm giác được rõ ràng loại đau khổ gần dạt tới cực hạn, m.á.u chảy tới khô cạn chỉ còn chờ đợi cô là cái chết.

Cô giật mình tỉnh dậy, tia nắng ban mai đang chiếu vào phòng bệnh, mất một lúc lâu sau cô mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng.

Ngoài cửa phòng bệnh phát ra tiếng nói mềm mại rụt rè của thiếu nữ, chỉ cần nghe qua là cô nhận ra đây là giọng của Quý Tư Ngữ.

“Tôi là em gái của chị Tư Hàm, mang canh hầm tự tay tôi hầm cho chị ấy. Sao lại không cho tôi vào?” Quý Tư Ngữ lớn lên mang theo dáng vẻ ngọt ngào dễ thương, nếu không phải trải qua một đời chắc cô vẫn bị lừa bởi dáng vẻ này của cô ta mất.

Chắc chắn cô ta không có ý tốt, không tự nhiên cô ta mang canh hầm vào sáng sớm cho cô.

Quý Tư Hàm không hề lên tiếng cho cô ta vào, còn mấy vệ sĩ bên ngoài theo lệnh tới để bảo vệ an toàn của Quý Tư Hàm. Bọn họ đứng yên im lặng không hề có ý định cho Quý Tư Ngữ vào.

Quý Tư Ngữ đứng ở cửa với sắc mặt tái nhợt, tay cầm bình giữ nhiệt tay áo hơi xắn lên để lộ ra vết bỏng còn mới.

Khi thấy vệ sĩ không cho cô ta vào, thì cô ta cũng đứng yên ở cửa phòng làm bộ như mình bị hại.

Đúng lúc Đường Dư đi tới, thấy cô ta đứng ở cửa.

Cô ta mặc chiếc đầm trắng, đứng ở ngoài hành lang vắng vẻ, thân hình gầy gò, nhìn nhu nhược đáng thương.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Đường Dư thập phần lạnh lùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.