Cái Chăn Nhà Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 1


Mùa đông lạnh giá, thời tiết ngày càng lạnh.

Ngụy Hàn năm nay đại học năm hai, đang ở độ tuổi khí huyết phừng phừng, nhưng lúc này anh lại nghiêm túc ngồi trên giường, nhìn chằm chằm cái chăn trong tay, suy nghĩ.

Một lúc sau, anh đắp cái chăn hoa từ nhỏ đã theo mình vào sát người, rồi đắp thêm hai tấm chăn bông dày lên trên.

Sau khi sắp xếp gọn gàng ổ chăn, anh mới cẩn thận chui vào, kéo kín chỗ hở ở vai, đắp kín mít.

Không lâu sau, cái chăn hoa nhỏ dần ấm áp dần lên, Ngụy Hàn thoải mái thở phào, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngụy Hàn đúng như tên, từ nhỏ thể chất cực kỳ sợ lạnh, một chàng trai cao to mà lại sợ lạnh, thật không thể tin nổi.

Nhưng sự thật là vậy.

Cái chăn hoa nhỏ là một tấm chăn mỏng, nhưng mùa đông ấm, mùa hè mát, cảm giác thoải mái, rất được Ngụy Hàn yêu thích, đắp sát người là ấm áp nhất.

Cái chăn hoa này đắp đã hơn mười năm, Ngụy Hàn từ bốn tuổi đã ôm nó ngủ.

Năm nay anh đã 21 tuổi rồi.

_______

Trong mơ, cũng là một cảnh băng tuyết mênh mông.

Ngụy Hàn khoác cái chăn rất ấm áp vui vẻ đến trường, nhưng lại dừng bước trước cổng trường.

Cả lớp và thầy giáo đều chặn ở cổng, công khai chỉ trích anh không nên khoác chăn đến trường, ảnh hưởng mỹ quan trường học.

Ngụy Hàn trong mơ vẫn là hình dáng một đứa trẻ, bị nhiều người chặn lại mắng mỏ còn dọa gọi phụ huynh, sợ muốn chết.

Ngày lạnh tuyết rơi dữ dội, Ngụy Hàn vẫn kiên quyết khoác cái chăn nhỏ của mình, cậu bé bướng bỉnh rất sợ lạnh.

Hôm sau, đồng hồ báo thức reo đúng giờ, Ngụy Hàn mơ màng gọi: “Chăn hoa…”

“Ưm… Chủ nhân.” Giọng này yếu ớt khiến người ta dễ dàng bỏ qua.

Cảm nhận mình vẫn ấm áp nằm trong ổ chăn, Ngụy Hàn thở phào nhẹ nhõm, chỉ là…

Anh không thể thoải mái cựa quậy, toàn thân dính dấp. Nóng quá, sao mà nóng thế, Ngụy Hàn không thoải mái cựa qua cựa lại.

Cựa mãi phát hiện không đúng, thứ nóng hổi mềm mại bên cạnh anh là gì?!

Bất ngờ mở mắt trong hoảng loạn, nhìn vào trong ổ chăn, Ngụy Hàn kinh ngạc.

Vì buổi sáng thức dậy cộng thêm nóng bức, cậu nhỏ của Ngụy cũng kinh ngạc.

Anh, Ngụy Hàn, một thanh niên ba tốt, thức dậy trên giường mình lại thấy một thiếu niên k.h.ỏ.a t.h.â.n!

Lúc này Ngụy Hàn không còn sợ lạnh ngoài chăn nữa, bật dậy lao ra khỏi giường hét lên với thiếu niên lạ: “A a a cậu là ai sao lại ở trên giường của tôi——”

Trong tiếng la hét kinh hoàng của anh, thiếu niên cũng bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn Ngụy Hàn ba giây, sau đó cũng tham gia vào đội ngũ la hét kinh hoàng.

Chỉ thấy cậu ta bật dậy, lao về phía Ngụy Hàn, không kịp né tránh liền bị ôm chặt.

“A a a chủ nhân là em mà, em biến thành người rồi!”

“Cậu là ai mau thả tôi ra tôi bị cậu g.i.ế.c c.h.ế.t rồi——”

“Em là cái chăn hoa mà chủ nhân!”

“Cái chăn hoa cái con khỉ, tôi bị cậu siết c.h.ế.t rồi khụ khụ khụ…”

Ngụy Hàn cao to lực lưỡng, lại không đẩy nổi một chàng trai yếu ớt nhã nhặn, trận gà bay chó sủa buổi sáng cuối cùng kết thúc khi Ngụy Hàn không chống cự nổi bị siết đến hụt hơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.