Một tiếng sau, Ngụy Hàn và người tự xưng là chăn hoa ngồi đối diện nhau.
Áo lông vũ của Ngụy Hàn quá rộng đối với cậu ta, chỉ khoác lỏng lẻo trên người nhưng nhìn cũng thật đẹp.
Cậu ta tò mò sờ chỗ này chỗ kia, thỉnh thoảng dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Ngụy Hàn, như chưa từng gặp bao giờ.
Ngụy Hàn: …
Có vẻ thật sự chưa gặp qua.
“Vậy cậu nói cậu là cái chăn hoa của tôi?”
Chăn hoa tinh nghe chủ nhân nói, lập tức ngồi ngoan ngoãn, gật đầu: “Ừm ừm, đúng vậy!”
Ngụy Hàn đau đầu xoa trán, cố gắng chấp nhận sự thật không phù hợp với tinh thần khoa học xã hội chủ nghĩa này.
Cậu bé xinh xắn ngoan ngoãn đối diện, là cái chăn hoa từ nhỏ anh đắp.
Tại sao lại tin?
Vì cái chăn hoa của anh đúng là biến mất, đối phương còn biết chuyện anh tè dầm năm sáu tuổi, lần đầu tiên m.ộ.n.g t.i.n.h năm mười sáu tuổi, thậm chí còn tường thuật trực tiếp hiện trường.
Ngụy Hàn không muốn tin, chỉ muốn bịt miệng.
Anh cân nhắc ngôn ngữ, “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Hoặc nói là… cao tuổi?”
Chăn hoa tinh: “Năm nay vừa đủ trưởng thành, theo cách nói của con người là mười tám tuổi.”
“Vậy cậu họ gì?”
Chăn hoa tinh nghiêng đầu: “Em chỉ là cái chăn hoa, chủ nhân vẫn luôn gọi em như vậy.”
Ngụy Hàn: “… Hay để tôi đặt tên cho cậu, cậu gọi tôi bằng tên, gọi chủ nhân nghe kỳ lắm.”
Chăn hoa tinh lại ngoan ngoãn gật đầu, mặt đầy mong chờ chờ chủ nhân đặt tên.
“Ừm, cậu cứ gọi là…” Ngụy Hàn nghĩ nghĩ, cái chăn hoa rất ấm áp, chăn hoa tinh liền gọi: “Cậu gọi là Ngụy Noãn, sau này cứ nhận là em họ tôi, được không?”
“Được!” Chăn hoa tinh rất vui, cậu có tên rồi, Ngụy Noãn ~ Ngụy Noãn, cùng họ với chủ nhân.
Giải quyết xong con yêu quái thành tinh đột nhiên xuất hiện, bụng Ngụy Hàn cũng kêu lên.
Gà bay chó sủa cả một buổi sáng, anh chưa ăn sáng mà.
Nhìn Ngụy Noãn đối diện, nói: “Cậu có muốn ăn sáng không?” Chăn có thể ăn không?
Ngụy Noãn mắt lấp lánh, “Có, Ngụy Hàn!”
“Ừ, tốt lắm.” Ngụy Hàn hài lòng gật đầu, chuẩn bị bữa sáng muộn.
Sau khi ăn sáng qua một hồi gian truân, cũng sắp đến giờ học, nhưng còn chăn nhỏ ở nhà thì sao đây?
Ngụy Hàn mặc áo lông vũ dày, quàng khăn rộng lớn, quấn kín mít, mang theo cặp sách nói: “Tôi phải đi học rồi, cậu ở nhà đừng chạy lung tung, ra ngoài sẽ bị bắt đấy.”
Ngụy Noãn đang chơi gối dựa không chịu, đứng bật dậy nắm góc áo nói: “Em, em không thể đi học cùng anh sao?”
Nói xong, cậu ta lại dùng ánh mắt mong chờ không nỡ rời xa nhìn chằm chằm.
Ngụy Hàn bất đắc dĩ, thở dài: “… Được thôi, nhưng ra ngoài phải theo sát tôi, đừng nói chuyện với người lạ.”
Dù sao buổi sáng cũng chỉ có hai tiết học chung, thêm một người cũng không ai để ý.
Để một tiểu yêu tinh vừa thành người ở nhà anh cũng không yên tâm. Dù sao đó cũng là cái chăn hoa yêu thích nhất của anh mà.
Vừa dứt lời, Ngụy Noãn vui vẻ nhảy lên ôm chặt lấy anh, “Tuyệt quá, đi học!”
Nhìn cậu vui vẻ như vậy, trong đầu Ngụy Hàn hiện lên một câu: “Cậu xem kìa, cười như một đứa ngốc.”
Ngụy Hàn: …
Thế là, một thanh niên ba tốt, một cái chăn hoa thành tinh, cùng nhau lên đường đến trường.
Hai người đi đường vô cùng yên tĩnh, chỉ có Ngụy Noãn cẩn thận nhìn xung quanh, thỉnh thoảng len lén chạm vào một tí, khiến Ngụy Hàn cười thầm trong lòng.
Nhìn cậu cẩn thận như vậy, cười nhẹ: “Không sao, muốn xem thì xem, sau này tôi sẽ mang cậu ra ngoài.”
Cái chăn hoa của mình dù biến thành người vẫn đáng yêu như vậy.
Nhanh chân đến lớp, cả hai thành công giành chỗ ngồi cuối cùng, ngồi gần cửa.
Ngụy Hàn vừa nhỏ giọng giới thiệu cho Ngụy Noãn lần đầu ra ngoài biết lớp học là gì, vừa nhìn cậu cảm thán.
Mùa đông, buổi sáng muốn làm nhất là mang cái chăn đi học, bây giờ… phải chăng đã thực hiện rồi?
Giấc mơ thành hiện thực?
Ngụy Noãn hoàn toàn không biết ý nghĩ của chủ nhân, thậm chí ngây thơ hỏi: “Em sau này có thể đi học không?”
Ngụy Hàn không thể đảm bảo, “Chỉ cần hôm nay cậu ngoan, không chạy lung tung theo tôi, lần sau sẽ mang cậu theo.”
Ngụy Noãn gật đầu mạnh mẽ: “Được!”
Ở nhà cậu đã chán lắm rồi, biến thành người thật tốt.
_____
Một lát sau, chuông vào học reo, một đám học sinh ào vào lớp, thầy giáo dạy chung cũng đến muộn.
Ngụy Hàn: “Học không được nói chuyện, phải yên lặng nghe giảng.”
Ngụy Noãn ngoan ngoãn giọng nhỏ lại ghé tai anh thì thầm: “Là nghe ông lão kia nói chuyện sao?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai Ngụy Hàn, còn có mùi hương đặc trưng của cái chăn hoa, vành tai không tự chủ đỏ lên.
Anh vội nghiêng đầu: “Nói chuyện như vậy cũng không được, phải ngồi thẳng nghe giảng.”
“Ừm, được.” Nghe giảng cũng thú vị lắm.
Nhất định phải biểu hiện tốt, lần sau còn muốn đi.
Thấy yêu quái nhỏ ngoan ngoãn như vậy, Ngụy Hàn thở phào nhẹ nhõm.
Cửa phía sau không đóng kín, có gió lạnh thổi vào, vừa vặn giúp anh bình tĩnh lại, làm tai hạ nhiệt.
Nhưng anh quên mình còn có thể chất sợ lạnh.
Chẳng bao lâu, tai hạ nhiệt rồi, nhiệt độ cơ thể cũng hạ theo.
Ban đầu còn ngồi thẳng nghe giảng, Ngụy Hàn dần dần thu tay vào ống tay áo vừa run rẩy.
Lạnh quá, mùa đông phòng học luôn lạnh thế này, nếu có cái chăn thì tốt.
Đợi đã, cái chăn…
Anh nhìn sang Ngụy Noãn bên cạnh, chỉ thấy cậu bé xinh xắn ngồi thẳng nghe giảng, không biết có hiểu gì không.
Có lẽ là không hiểu, dáng vẻ nghiêm túc cố gắng nghe giảng đáng yêu quá.
Quan trọng nhất là, cậu dường như không hề lạnh, má hồng hào, ngón tay linh hoạt.
Ngụy Hàn ghen tị, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không lạnh sao?”
Ngụy Noãn trả lời anh bằng ánh mắt nhỏ đầy trách móc, dường như nói anh đến cả học cũng nói chuyện.
“Em không lạnh, em là cái chăn hoa mà.”
“Cũng đúng.” Ngụy Hàn gật đầu hiểu ra, chăn tinh sao lạnh được.
Ngụy Noãn thấy chủ nhân không ngừng run rẩy, nhớ lại thể chất sợ lạnh của anh, không nhịn được quan tâm nhỏ giọng: “Anh lạnh sao? Nếu lạnh thì nắm tay en, vậy sẽ không lạnh nữa.”
Nói rồi, không đợi anh nói gì, đã kéo tay Ngụy Hàn đang giấu trong ống tay áo ra nắm chặt.
Ngụy Hàn mặt đỏ bừng, lập tức muốn rút tay ra, nhưng ngay sau đó anh lại kinh ngạc.
Anh không tin nổi nhìn tay hai người nắm chặt, như một nguồn nhiệt không ngừng, dường như… thật sự không lạnh nữa.
Cơ thể cứng đờ run rẩy ngay lập tức ấm lên, cảm giác này như nằm trong ổ chăn.
Ngụy Hàn nhìn chăm chú, sau đó nhỏ giọng: “Cậu biểu hiện rất tốt, sau này tôi cũng mang cậu đi học được không?”
Anh nhìn Ngụy Noãn, ánh mắt rất kiên định nghiêm túc, lời nói đầy hy vọng: “Tôi cần cậu.”
Ngụy Noãn mắt sáng lên, không chần chừ nói: “Được, sau này em sẽ đi học với anh.”
Dù biến thành người, cảm giác chủ nhân rất cần mình thật sự khiến chăn vui vẻ.
“Cứ quyết định vậy.”
Ngụy Hàn hài lòng tiếp tục nghe giảng.
Trong lòng hiện lên một loạt dòng chữ: Sau khi cái chăn nhà tôi thành tinh, tôi cuối cùng cũng thực hiện được giấc mơ mang chăn đến trường, tôi học không còn lạnh nữa.