13.
Sau cuộc trò chuyện hôm đó, Dư Trại Trại đã rời khỏi bệnh viện.
Nó không còn săn sóc Vệ Hoành, cũng không còn làm dáng trước bố mẹ nhà họ Vệ nữa. Khi tôi vào phòng bệnh của Vệ Hoành, nhà họ Vệ đã trò chuyện xong.
Nhưng giữa họ vẫn như có một lớp băng dày ngăn cách. Nhưng tất cả những điều này không còn liên quan đến tôi nữa.
Cuộc trao đổi sắp kết thúc, mối liên hệ giữa tôi và họ sẽ ngày càng ít đi. Tôi tin rằng, kiếp trước Vệ Hoành cuối cùng đã có thể giải quyết tốt mối quan hệ giữa họ.
Vậy kiếp này Vệ Hoành cũng có thể. Vết thương của Vệ Hoành tạm thời chưa thể di chuyển, vì vậy chú Vệ và dì Tống quyết định ở lại huyện vài ngày.
Lúc này, họ mới có thời gian rảnh rỗi.
“Thắng Thắng, nếu cháu bận thì cứ về nhà trước, chúng ta sẽ ở đây chăm sóc Vệ Hoành. Đợi Vệ Hoành khỏe hơn một chút, chúng ta sẽ về.”
Khi tôi trở về làng, chú Vệ đã đuổi theo tôi. Chú nói với tôi rằng, nếu tôi không ngại, chú sẽ tài trợ cho tôi. Chú sẽ nhờ chương trình làm thủ tục trong vài ngày tới, sau đó sẽ đón tôi về học ở trường Anh Tài.
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, chú Vệ. Cháu đã nói chuyện với hiệu trưởng rồi.”
“Trong vài ngày tới, sẽ có người đến nhà cháu để bàn về chuyện này. Học bổng mà hiệu trưởng cấp cho cháu… rất hậu hĩnh.”
“À, đúng rồi!” Tôi bỗng nhớ ra điều gì: “Nếu có thể, chú xem xét việc tài trợ cho Trại Trại được không? Nếu con bé học hành chăm chỉ, chắc chắn có thể đậu vào một trường tốt, đến lúc đó sẽ báo đáp chú.”
Nếu học hành chăm chỉ, Dư Trại Trại chắc chắn có thể đậu vào một trường tốt. Dù sao, lúc đó nó thông minh hơn tôi nhiều.
Về phần Vệ Hoành. Khi tôi rời đi, anh ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt xa lạ.
Kiếp này, khi anh ấy đến làng, người ở bên cạnh anh ấy là Dư Trại Trại, nên việc anh ấy không nhận ra tôi cũng là điều bình thường.
Nhưng không sao.
Tôi sẽ vẫn cố gắng như kiếp trước, và anh ấy cũng sẽ như kiếp trước, thoát khỏi mọi ràng buộc.
Chúng tôi sẽ lại gặp nhau.
14.
Khi trở về làng, tôi phát hiện Dư Trại Trại đã về nhà.
Nó nằm trên giường, vùi đầu trong chăn. Bên ngoài, bố mẹ tôi đang mắng nó, mắng nó sao giờ lại lười biếng như vậy, mắng nó con nhà lính tính nhà quan.
“Dư Trại Trại.” Tôi lật chăn lên, “Nếu cô nói kiếp trước là tôi đã c ướp đi cuộc đời của cô, vậy kiếp này cô có muốn sống lại cuộc đời của tôi ở kiếp trước không?”
Học hành chăm chỉ, từng bước đi lên. Dư Trại Trại biết chuyện nhà họ Vệ sẽ tài trợ cho nó, im lặng hồi lâu.
“Tôi sai rồi sao?” Nó hỏi tôi.
“Đúng, cô sai rồi.” Tôi nói: “Dù là kiếp trước hay kiếp này, cô đều sai hoàn toàn.”
Thực ra, qua kiếp này, tôi có thể đồng cảm với Dư Trại Trại phần nào. Đột ngột từ làng quê nghèo khó bước vào thành phố phồn hoa.
Từ một người không có nổi một đồng tiền tiêu vặt trong tháng, chỉ dám tiêu năm xu để mua một que kem nhỏ, khi đến thành phố, bố mẹ người khác lại cho nó hẳn một trăm đồng tiền tiêu vặt.
Mẹ của mình chỉ quan tâm đến em trai, bắt mình làm đủ việc này nọ.
Còn mẹ của người khác chỉ có một đứa con, gặp nó thì gọi ngoan quá, bảo bối, nói: “Nếu mẹ sinh con gái thì tốt biết mấy.”
“Trại Trại, nếu con là con gái của mẹ thì tốt biết bao.”
Ở tuổi 12, nhận thức chưa hoàn thiện, nó đã phải chịu đựng một cú sốc lớn. Tự cho rằng mình đã có một người mẹ tốt, nhưng rồi lại bị “bỏ rơi”.
Tôi rất hối hận, kiếp trước khi tôi 12 tuổi, tôi đã không chú ý đến những thay đổi của Dư Trại Trại. Tôi cũng rất hối hận vì không kéo nó tiếp tục học.
Lúc đó, tôi còn chưa có nhận thức đầy đủ, làm sao có thể giúp nó tìm thấy phương hướng khi nó mơ hồ.
“Dư Trại Trại.” Tôi nói: “Xin lỗi, kiếp trước tôi nên quan tâm đến cô nhiều hơn.”
Nhưng tất cả những điều này, không phải là lý do để Dư Trại Trại căm hận tôi. Không phải là lý do để Dư Trại Trại nói tôi đã đánh cắp cuộc đời của nó.
Cuộc đời của tôi, từ đầu đến cuối đều thuộc về tôi, đều nằm trong tay tôi. Còn Dư Trại Trại, cuộc đời của nó đã gặp sai lầm, đi lạc đường, mới từng bước, từng bước, không thể trở lại đúng đường.
“Dư Thắng Thắng!” Dư Trại Trại khóc, nước mắt và nước mũi đầy mặt: “Dư Thắng Thắng! Dư Thắng Thắng!”
Nó không nói gì, chỉ liên tục gọi tên tôi.
“Không cần cảm ơn tôi.” Tôi nói: “Tôi không tha thứ cho cô. Chỉ vì kiếp này không có bằng chứng cô giet tôi mà thôi. Nếu là kiếp trước, tôi sẽ không ngần ngại chọn báo cảnh sát.”
“Và, chúng ta sẽ ngày càng ít gặp nhau.”
“Tôi đã nói chuyện với hiệu trưởng của trường Anh Tài, tôi sẽ rời khỏi quê nhà, đến đó học. Còn cô, Dư Trại Trại, cuộc đời của cô bây giờ nằm trong tay cô. Cô có thể sống ra sao tuỳ cô.”
Nói là như vậy. Nhưng tôi biết, để Dư Trại Trại tiếp tục học hành, thi đỗ một trường đại học tốt, rất khó khăn.
Không phải sống lại là có thể giải quyết mọi vấn đề. Không có trí tuệ không thể biến thành có trí tuệ, không có IQ không thể biến thành có IQ.
Kiếp trước gia đình lộn xộn, sẽ không vì một lần sống lại mà trở nên hòa thuận. Ngoại trừ một phần kiến thức tiên tri, những lúc khác, sống lại thậm chí có thể là bất lợi.
Đã quen với cuộc sống xã hội, có thể thích ứng lại với giáo dục bắt buộc chín năm không? Đã quen với sự tiện lợi của tương lai, có thể thích ứng với việc nhổ cỏ, rửa bát bằng nước bẩn không?
Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan đến tôi nữa.
15.
Tôi đã đến trường Anh Tài. Dù có ký ức kiếp trước, tôi vẫn không dám lơ là, thậm chí còn cố gắng học tập chăm chỉ hơn.
Vì vậy, tôi nhảy lớp, chuẩn bị trước cho những kiến thức khó hơn…Trong thời gian đó, tôi có đến thăm nhà họ Vệ, thăm bố mẹ của Vệ Hoành.
Mỗi lần đến, tôi đều mang theo quà. Tôi rất ít gặp Vệ Hoành, nhưng nghe bố mẹ anh nói, họ vẫn không thể ngăn cản anh, anh vẫn chọn con đường thể thao điện tử.
“Có đôi khi tôi suy nghĩ.” Chú Vệ nói: “Có lúc tôi nghĩ về những lời cháu đã nói.”
Lời nào? Là lời tôi nói có thể dành nhiều thời gian bên anh hơn à? Hay lời tôi nói có thể lắng nghe anh nhiều hơn không?
Nhưng hàng ngàn suy nghĩ lướt qua trong đầu, tôi vẫn không đáp lại lời họ. Sau này, tôi và Vệ Hoành vẫn đến với nhau.
Thật thú vị, cơ hội để chúng tôi ở bên nhau là khi Vệ Hoành, sau khi giải nghệ đã đỗ vào trường đại học của tôi.
Anh thuê một căn nhà nhỏ bên ngoài trường.
Bố mẹ Vệ gọi điện, bảo chúng tôi có thể chăm sóc lẫn nhau thì chăm sóc lẫn nhau một chút.
Giống như kiếp trước, ở tuổi 28, tôi và Vệ Hoành kết hôn.
Chỉ là, lần này trong đám cưới, tôi không mời Dư Trại Trại. Khi bố mẹ tôi đến dự đám cưới, nó cũng tự giác không đến.
Nhiều năm qua, không phải không có tin tức về nó truyền đến tai tôi.
Dư Trại Trại bỏ học giữa chừng, đi làm thuê, đầu tư bị lừa, tiền bạc bị mất vào tài khoản ngân hàng nào không rõ…
Cuộc sống của nó, so với kiếp trước còn thê thảm hơn. Sống lại mang lại cho nó nhiều điều xấu hơn.
Nó chơi cổ phiếu, đầu tư. Kiếp này có kinh nghiệm từ kiếp trước, nó tin rằng mình có thể thắng lớn trên thị trường chứng khoán.
Nhưng rồi sao? Chỉ cần một chút sai lầm nhỏ, tất cả có thể bị cuốn trôi trong chớp mắt.
Kiếp này sau khi kết hôn, chúng tôi nhanh chóng có con, có một gia đình nhỏ của riêng mình.
Chúng tôi không đặt tất cả tâm huyết vào con cái, nhưng chúng tôi cố gắng hết sức để mang lại cho chúng một cuộc sống tốt hơn, nhiều tình yêu hơn.
Sau đó, Vệ Hoành đầu tư vào câu lạc bộ thể thao điện tử của riêng mình, dẫn dắt từng đứa trẻ, đi con đường mà anh đã từng vấp ngã.
Còn tôi, tôi đã tài trợ cho nhiều trẻ em vùng núi.
Giúp đỡ chúng học hành, cũng giúp chúng mở rộng thế giới nội tâm, tăng cường kiến thức.
Khi biết tin Dư Trại Trại qua đời, tôi và Vệ Hoành mới hơn 40 tuổi.
Tôi và Dư Trại Trại đều sống lại từ quá khứ, nhưng kiếp này, nó lại ra đi trước tôi.
Cuối cùng, khi tôi và Vệ Hoành già yếu, chúng tôi cùng nhau đi ngủ. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình ở trong bệnh viện.
Mọi thứ xung quanh đều màu trắng.
Vệ Hoành vẫn mặc bộ vest của chú rể, nhàu nhĩ. Trên mặt anh là những sợi râu lởm chởm.
“Thật tốt quá! Thật tốt quá! Thắng Thắng em không sao!” Anh gục đầu vào lòng tôi, sắp khóc.
Bác sĩ nói, nhờ có sinh viên y khoa tham dự đám cưới cứu giúp kịp thời. Và nhờ việc cấp cứu trong thời gian ngắn nhất, tôi mới có thể giữ lại được mạng sống.
Sau khi tôi tỉnh táo lại một chút, mẹ tôi gõ cửa phòng bệnh.
“Thắng Thắng, dù sao Trại Trại cũng là em gái của con. Con bé chỉ là…”
Dây thanh âm của tôi bị tổn thương ở mức độ nào đó, còn phải dưỡng rất lâu.
Vì vậy, tôi gõ một dòng trên điện thoại:【Làm gì thì làm, tôi sẽ không ký giấy tha thứ.】
Tôi biết, trong cuộc trao đổi đó, nó đã thấy sự phồn hoa của thành phố, tâm trí rối bời, điều đó đã gây hại không thể cứu vãn cho niềm tin và nhận thức của nó.
Nhưng tôi cũng đã nói, điều đó không phải là lý do để nó làm tổn thương tôi.
Nếu ở kiếp trước, tôi có bằng chứng nó làm hại tôi.
Tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát.
Một giây cũng không do dự.
[HẾT]