So với quá khứ tôi biết ơn những thứ hiện tại lắm, may mắn tôi đã không phải gặp những người bạn hồi cấp 1.Người duy nhất tôi còn nói chuyện là My, cấp 2 rồi đến cấp 3, dần chúng tôi không phù hợp chơi chung, lâu lâu chỉ còn hỏi thăm.
Mỗi ngày một lớn, tôi tiếp xúc với mạng xã hội và nhiều thứ ,nhiều loại người khác nhau.Tôi nhận ra trên đời không chỉ tôi có quá khứ không đáng nhớ, nhiều người khác cũng vậy. Nếu sống mà chỉ nhìn vào quá khứ rồi tự ti tôi cảm thấy thật không đáng.
Thế giới còn rất nhiều điều đẹp đẽ, những món ăn ngon…tôi vẫn chưa thử hết..
…
Mỗi lần đi đám giỗ vài cô trong họ hàng hỏi tôi có người yêu chưa, tôi giả vờ cười nói rằng tôi còn đi học. Tôi nghĩ rằng “yêu gì mà yêu, cuộc sống đang thảnh thơi vui vẻ, tội tình gì đ.â.m đầu vào thứ đó chớ…”
…
Tình cờ lướt tik tok, có một nội dung hiện lên,…là hai anh chàng đẹp trai , họ là người yêu của nhau, họ nhận được nhiều sự ủng hộ của mọi người.”hủ rất thích điều này””có ai là hủ không””đẹp đôi quó đi hai anh ơi”…bên cạnh cũng có những người bình luận những câu”lỗi gen mà tự hào gớm” ” lỗi gen có gì tự hào mà đem khoe”…
Tôi đọc những dòng bình luận với những ý kiến trái chiều, “đều là con người với nhau, sao cứ đem điểm yếu của người khác ra chà đạp như vậy nhỉ”…
Tôi tự nhủ rằng” tình yêu? Mình không có cũng được, cuộc sống có rất nhiều thứ mang lại hạnh phúc, tình yêu chỉ là một trong số đó”
…
…lớp 11…lớp 12… Thời gian trôi nhanh cực kỳ…từ độ tuổi trăng tròn giờ đây tôi đã đủ tuổi lấy bằng lái xe…
Vì đam mê, sở thích, những kỹ năng mà tôi có, tôi đăng ký trường đại học KT ngành thiết kế TT.
Vừa hào hứng vừa lo sợ vì sắp đến một vùng đất mới.Vì gia đình không khá giả tôi lại chọn một ngành khá tốn kém. Họ hàng tôi bên ngoài dửng dưng không quan tâm, sau lưng thầm mắng tôi không biết thương cha mẹ….
Tôi tự hỏi,với họ, thế nào mới thương…Là đi làm công nhân? Là đi làm phụ hồ? Sớm đem tiền về phụng dưỡng cha mẹ?Hay cưới chồng giàu ?…
Từ lúc tôi chọn ngành này tôi đã biết nó không dễ, lại tốn kém.Tôi biết rõ điều đó, nhưng biết sao đây, ai rồi cũng sẽ tèo.So với việc tèo trong nuối tiếc, hối hận vì những điều chưa thể, và tèo khi bản thân đã dám thử, vui vì không còn gì hối hận. Ngại gì không chọn cái thứ hai chứ.
Ở môi trường đại học, tôi choáng ngợp với bầu không khí những người tài giỏi, họ từ khắp cả nước đổ về. Mỗi người lại mang một phong thái khác nhau, khiến người khác khi nhìn thấy sẽ để lại ấn tượng.
Năm đầu tiên, ở một môn đại cương, tôi quen một cô bạn. Cậu ấy tên Trang, vẻ ngoài cậu ấy khá kiêu, không được dễ gần lắm. Trước đó cậu ấy từng học Tại một ngôi trường Chuyên cùng tỉnh, có lẽ vì điều đó tôi và cô ấy đã dễ kết thân.
Cậu ấy đẹp, mái tóc nâu đen chắc khỏe, làn da phải nói là láng o luôn.Dáng người cao vừa phải,lồi lõm đúng chỗ, mặc đồ cực kỳ tôn dáng.
Sau khi kết bạn IG, vào trang cô ấy…nói sao ta..sự kết hợp của màu xanh lam baby, màu hồng nhạt nhạt, và xanh bạc hà…đó là những điều tôi cảm nhận được.
*ting…
” Thanh ơi, chiều cậu rảnh không, qua nhà tui làm bài thuyết trình đi”
” Được á, Nhưng nhà Trang ở đâu á , tui hỏng biết”
*ting…
Nhìn địa điểm mà cậu ấy gửi bỗng..tôi do dự có nên đi hay không….
“Trời ơi” cảm xúc của tôi khá hoảng, một đứa từ núi mới xuống như tôi nhìn cái bản đồ Sì Gòn muốn hoa cả mắt, …quận 3 ,quận 7, quận tư quận… Gì mà nhiều dữ vậy nè.
Trong lúc tâm trạng như muốn khóc thét, *cọc cọc*. Mắt tôi nhìn ra cửa, tim hẫng một nhịp, không dám thở…
12 giờ trưa, phòng trọ khác bên cạnh đã đi làm, Trinh, nhỏ bạn cùng phòng vừa mới đi không lâu, mà bình thường cậu ấy cũng không gõ cửa. Vậy là ai?
Kinh nghiệm coi phim ké từ mẹ tôi nhắc rằng, có thể là trộm.Vậy là tôi len lén lùi vô bếp, lấy cái chảo chống dính chúng tôi chiên cá khét hôm qua chưa rửa , lẳn lặn thủ sau cửa.
*cọc cọc* “chị Thanh phải không ạ”
“Ô mài gót, cướp giờ người ta điều tra rõ mới hành động chứ không giống trên phim rồi, giờ sao”tôi suy nghĩ, không gian xung quanh im bặc, tôi còn nghe rõ được cả nhịp tim của mình.
Tôi rút can đảm lén nhìn người bên ngoài qua khe hở nhỏ ở cửa.Tôi lại càng hoang mang hơn” tiêu rồi, người ta thủ sẵn đồ, kiểu này mà vác mình đi cũng chẳng ai để í, hết cứu rồi”…