Nhìn ra từ khe cửa, một người đàn ông cao ráo, mặc áo màu xanh, tay cầm điện thoại, thoáng lại nhìn lên cửa, vẻ mặt hơi luốn cuốn, nhìn xung quanh…
Hình như không giống ăn trộm lắm, mà cái áo này…mình thấy ở đâu rồi nhỉ..
*ting…
“tui có đặt xe cho Thanh rồi á,tui cũng mới làm bánh lát qua ăn nhe”kèm một hình dán ngộ nghĩnh
Ờ…hình như là người này, tôi cảm thấy mình thật nhảm và hơi ảo phim. Nhìn kỹ chiếc áo đó,…là xanh “ét mờ” …đúng rồi…vừa nghĩ tôi vừa cảm thán, “Trang chu đáo thật…”
Vội vàng tôi mở cửa, xác nhận với bác tài , rồi nhanh chóng ra xe để không làm lỡ thời gian của bác cũng như chiếc bánh của người bạn dễ huông …
Ngồi trên xe điện màu xanh êm êm này ,tôi có nhiều sự ngạc nhiên.Ở chỗ tôi sống không có xe ôm công nghệ, các bác xe ôm truyền thống cũng đã nghĩ từ lâu…Tôi chỉ biết “gờ rap,bii, xanh ét mờ…” qua mạng xã hội. Đây cũng là lần đầu tôi đi xe như vậy.
Vì không giỏi ăn nói , sau khi bác tài hỏi thăm về cuộc sống sinh ziên…chuyến đi trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng ồn ào của xe cộ qua lại tấp nập.Ngồi sau xe tôi tròn mắt ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng , cao vút ,phải ngước mỏi cổ để nhìn,…
*Hừng hực*hừng hực…
Giữa giờ trưa thế này, quên sao được cái nóng cháy da…vì ở một môi trường mát mẻ và lạnh quen, ở đây tôi cảm giác như mình đang đi trên lò nướng…may sao bác tài cùng chiếc xe điện chạy khá nhanh,thoáng chốc tôi đã đến ngôi nhà của Trang.
“con cảm ơn bác ạ” bác tài thân thiện đáp lại, trong lúc tôi đang lấy tiền để trả, bác ấy đã chạy vút, tôi hoài nghi nhân sinh”bác ấy quên rồi, mình vẫn chưa đưa tiền mà…” Vừa nghĩ tôi vừa chạy theo bác vừa kêu.Nghe tiếng ,bác dừng xe ,”người đặt trả rồi á cháu”….”dả”…”à dạ, tại con hỏng biết, con chào bác ạ”….
Vậy là bác phải lại tạm biệt tôi, thêm lần nữa…Tôi quen sài tiền mặt, chưa đụng đến thẻ, hay chuyển khoản bao giờ nên không nghĩ tới.”lạc hậu qué, giờ người ta hay chuyển khoản bằng MM,PP đồ rồi, chắc mình phải học hỏi thoi”…
Tới gần nhà Trang tôi thấy có một quầy nước nhỏ,của một bà lão và cháu gái khoảng 6 tuổi.Tôi tính đi thẳng luôn, nhưng cái chân thì đi lại quán của bà ấy.Nhìn vào các loại nước, tôi vừa nghĩ xem nên mua gì.
Mùi thơm thanh mát, vẻ ngoài hơi khó gần…nhưng cũng dịu dàng và dễ thương…
” Lấy con một ly cam, một ly chanh ạ”
Sợ bạn đợi lâu , tôi nhắn cho Trang biết rằng tôi đang ở dưới lầu nhà bạn ấy mua nước…Kèm hình dán hơi xàm xí…
Sau khi mua xong, tôi gửi lời khen đến bà lão, vì chiếc ly của bà rất dễ thương, bà cũng vậy…
…
*đính đoong..
*cạnh
Váy màu xanh bạc hà , cùng chiếc kẹp tóc hình cây tre…hiện lên trước mắt tôi..là Trang…”đẹp, đẹp quá” lòng tôi tự nhủ thầm, nhìn Trang ngây ngốc.
Nhưng sự chìm đắm đó nhanh chóng hết khi tôi ngửi thấy mùi bánh nướng*hít hít
“ui thơm quá”
“Là bánh mì tui mới nướng á, vào nhà đi bà”
Căn nhà Trang không quá to, vừa đủ , ấm cúng. Màu xanh na ná cô ban và trắng được sơn một cách hài hòa. Ngôi nhà trang trí cũng rất thu hút.
” tui tính tụi mình sẽ ngồi ở phòng khách á. Mà nãy em tui nó bảo sẽ dẫn bạn bè về chơi, nên giờ tụi mình vào phòng tui ha, đóng cửa lại thì yên tĩnh lắm”
Giọng nói cậu ấy nghe nhẹ nhàng, tạo cảm giác rất yên bình.
*cạch
Phía sau cánh cửa xanh rêu, một căn phòng đầy vẻ thiên nhiên hiện ra. Hoa, lá được treo trong phòng một cách có trật tự, rất hài hòa…
Chiều hôm ấy chúng tôi cùng nhau làm bài, và trò chuyện rôm rả…Chiếc bánh mà cậu ấy nướng giòn rụm, ngon làm sao…
…
Sau khi tạm biệt ra về, tôi đã gặp em cậu ấy , một bé trai thanh tú giống chị mình. “Ba mẹ cậu ấy hẳn cũng rất đẹp”tôi thầm nghĩ…
…
Trên đường về, được Trang chỉ, tôi học dùng xe ôm công nghệ…
Một anh tài xế dáng người mảnh khảnh, rất niềm nở.Sau khi chào hỏi sơ, ảnh kể cho tôi nghe về thời đi học và một số kinh nghiệm sống của ảnh với giọng rất thu hút.