Anh ấy nay 25 tuổi, có lẽ tầm tuổi này ảnh đã ra trường, nhưng vì không đủ điều kiện nên ảnh phải nghỉ học…Tuy dù vậy ảnh không hẳn không học,vừa làm kiếm tiền …anh vừa học thêm tiếng Trung Với Thái.Anh kể, việc học tiếng Trung đã mở ra cho anh một cơ hội khác, dịch truyện, dịch phim…còn tiếng Thái đã giúp anh tìm được một nữa đời mình….
Lòng tôi cũng vui cho ảnh, những người mà tôi biết trước đây, khi họ gặp phải vấn đề trong cuộc sống, dần dần họ sống trong tiêu cực, một số còn sa vào tệ nạn xã hội…
Khi một cánh cửa bị đóng, sẽ có một cách cửa khác mở ra…hi vọng mọi người cũng lạc quan như ảnh.
Nếu lúc trước anh tôi cũng lạc quan , thì mọi chuyện có khác đi không nhỉ?
Trong lúc chìm vào suy nghĩ, tôi đã về nhà từ lúc nào…6 giờ, trời ở đây vẫn còn khá sáng nhỉ.Tôi ngắm nhìn bầu trời và nhớ về cha mẹ ở nhà, và anh.
Phòng trọ buổi tối đã tấp nập người hơn, tiếng các gia đình nhỏ cùng nhau vui đùa khiến không khí cực kỳ ấm cúng… Đến giờ ngủ, không gian trở nên yên tĩnh hơn, chốc chốc chỉ có tiếng gà gáy của bác chủ nhà…..Khi còn ở nhà,vào ban đêm sẽ có tiếng o e dịu nhẹ. Những âm thanh như một bài d.a.o hưởng ấy khiến tôi nhớ mong vào mỗi tối.Cứ suy nghĩ , suy nghĩ tôi đã chìm vài giấc ngủ từ lúc nào…
….
Hôm nay, một buổi sáng khá mát mẻ, tôi thích nhất là sáng và tối, vì ở đất Sì Gòn này hai khung giờ trên là lúc mát mẻ nhất.
Ngoài việc đi học ở trường, tôi nhận thêm việc edit trong một nhóm dịch truyện, tuy thu nhập không nhiều nhưng nó cũng đỡ phần nào việc ăn uống của tôi.
Tôi định sẽ nhận thêm một số việc khác như bán hàng, hay mẫu ảnh gì đó … Nhưng vẫn còn hơi khó.
Nhiều lúc tôi cũng ước rằng, nếu nhà mình dư giả thì hay biết mấy…Nhưng trên đời làm gì có nếu đâu….
….
Trên xe buýt , khi trở về trọ, tôi gặp một bé gái nhỏ đi lon ton cạnh mẹ.Thấy tôi ăn kẹo, ẻm nhìn tôi với cặp mắt long lanh…
“em ăn hong”
Ẻm gật đầu lia lịa
“dạ có”
Lúc đưa kẹo , ẻm khoe với mẹ về cục kẹo ấy.
Mẹ cô bé nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm , dặn đứa bé không được lấy đồ người lạ đưa, rồi bảo em ấy đem trả.
Nhận lại viên kẹo, tâm trạng tôi khó nói thành lời, tôi tự nhủ rằng”sau này sẽ không tự ý cho con nít kẹo nữa”…
“Trông mình xấu xa lắm hả ta”
“Sao cô ấy lại nhìn mình như vậy”
…
“mà thôi kệ đi”
” kệ đi”
Mặc dù đã tự trấn an mình, nhưng tối đó , rất lâu tôi mới chìm vào giấc ngủ được.
…
Một buổi sáng trời không nắng.
“chào Thanh”
Tay Trang đưa tôi hai viên kẹo chanh nhỏ nhỏ xinh xinh,..
“học xong Thanh có đi đâu chơi hong,à mà sắp trung thu rồi á, có dự định gì chưa?…”
Tôi nghĩ, kinh tế thì không dư dả, việc học cũng có rất nhiều việc phải làm….làm gì còn thời gian mà đi chơi…
“chắc không á Trang, ngày đó người ta toàn đi chơi với bồ không, tui còn nhiều môn có bài nên chắc ở nhà á…”
“ồ chứ bà chưa có người yêu hả”
“hả… À không, chưa tới lúc á bà…”
Vừa cười hè hè một cách giả trân, suy nghĩ xem nên đổi chủ đề gì thì Trang chợt nói:
“nếu rãnh hay bữa đó bà đi chơi không”
“tui hỏng có tiền bà ơi…”
“tụi mình kiểu đi dạo ngắm cảnh đồ thui, không tốn lắm, không tốn lắm”
Mắt Trang long lanh, phía dưới là một nụ cười nhẹ nhàng rất dễ thương.
Nhưng sự dễ thương ấy không thể nào che mờ được cái viễn cảnh mà , nếu tôi đi chơi, bài còn một đống, chưa làm hết….và cái cảnh mà có thể tôi bị rớt môn phải đóng tiền học lại…
Ha ha ha, tất nhiên tôi sẽ chọn