Chấp Niệm Không Quên

Chương 17


41

Nhìn thấy các bác sĩ chạy về phía này, tôi vẫn không biết miêu tả cảm giác này.

Phiêu trên không trung, tôi nhìn thấy Lâm Trạch An được nâng lên cáng, đuôi mắt vẫn còn ngấn lệ.

“Hứa Biến Đế, hai mươi bốn tuổi.” Bên cạnh không biết từ khi nào xuất hiện một người phụ nữ ăn mặc kỳ lạ. Cô ấy ngắm tôi một cái.

“Tôi là Huyền Thu, sử quan âm giới.”

“Cô là vong hồn do tôi phụ trách, bây giờ đi theo tôi.”

Huyền Thu lấy ra một cái túi, tôi nhắm mắt lại.

Qua mười mấy giây, tôi nghe thấy cô ấy nghi hoặc nói: “Tình huống gì thế này? Vì sao không thể thu cô vào?”

Tôi nhìn chằm chằm túi của cô ấy, lặng lẽ mở miệng: “Hay là đợi tôi một chút?”

Huyền Thu nheo mắt, thở dài: “Được rồi! vẫn luôn có loại tình huống như này.”

42

Vì thế lần đợi này của tôi chính là năm năm. Tôi nghe thấy câu nói đầu tiên của Lâm Trạch An sau khi tỉnh dậy là “Niệm Niệm”.

Tôi nhìn thấy chị muốn để Lâm Trạch An ôm em bé, anh ấy lại biểu hiện vô cùng sợ hãi, liên tục đẩy đứa bé ra. Trong miệng còn lầm bầm: “Tôi không cần nó! Không cần!”

Thẳng đến khi mẹ Lâm nói dối, lừa Lâm Trạch An rằng tôi đi du lịch rồi, muốn anh ấy chăm sóc đứa bé này. Lâm Trạch An mới bình tĩnh lại, không xác định vuốt ve tay nhỏ của đứa bé.

“Niệm Niệm là đồ tồi, du lịch không dẫn tôi theo.”

“Còn bỏ em bé lại!”

Nhân sinh của Lâm Trạch An sống trong lời nói dối được sắp đặt tỉ mỉ. Anh ấy không thể dựa vào não của mình đi phân định, cũng không thể thông qua đôi mắt đi nhìn rõ, chỉ có thể một lòng chờ đợi, chờ đợi một người không thể trở về.

43

Tôi còn nhìn thấy bọn họ đặt tên cho đứa nhỏ của chúng tôi là Lâm Niệm An.

Là hi vọng tiểu nha đầu này một đời bình an. Cũng ngụ ý những người bên cạnh cô bé vĩnh viễn nhớ đến cô bé. Con gái của tôi phải vĩnh viễn hạnh phúc, bởi vì con bé được nhiều người yêu thương như vậy.

Mỗi ngày tôi đều sẽ nhân lúc con bé ngủ, hôn hôn má nhỏ của nó. Thẳng đến khi con bé biết nói chuyện, biết đi, đi học nhà trẻ.

Con bé là một đứa trẻ lễ phép, yêu thương ba ba của mình, kính ông bà, càng thích quấn quýt lấy dì cả của nó.

44

Nói tới chị gái, Hứa Nghênh Nam và bạn trai bác sĩ kia kết hôn rồi.

Chị ấy dựa vào việc bán nữ trang ở cái địa phương nhỏ của chúng tôi kiếm được chút tiền. Những năm này thậm chí phát triển đến phải mở rộng thị trường.

Hai em gái cũng đi học rồi. Sức khỏe của mẹ cũng càng ngày càng tốt, Buổi sáng mỗi ngày đều sẽ đi tập thể dục.

Tất cả, thật sự đều đang phát triển theo một hướng tốt.

45

“Ô…Đừng đi!” Không đếm được đây là lần thứ bao nhiêu Lâm Trạch An gặp ác mộng.

Sau khi anh ấy giật mình tỉnh lại sẽ ngồi dậy. Nhìn bốn phía, rõ ràng cái gì cũng đều không thấy. Lâm Trạch An sờ sờ bên cạnh. Sau đó chầm chậm nằm xuống ôm chặt lấy chăn.

“Hôm nay không có bánh ngọt.”

“Niệm Niệm không có trở về.”

Bánh ngọt…tên ngốc này vẫn nhớ thương chuyện kia. Nhưng tôi vinh viễn không thể trở về đón sinh nhật cùng anh ấy rồi.

“Đều lừa tôi, chỉ có Niêm Niệm sẽ không.”

“Đúng, chỉ có em sẽ không lừa anh.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.