Chấp Niệm Không Quên

Chương 18


46

Từ khi Huyền Thu giả vờ làm người ngoài hành tinh, thỏa mãn nguyện vọng của tôi, cô ấy hầu như ngày nào cũng thúc giục tôi mau chóng chuyển thế.

Tôi cũng có thể cảm nhận được gần đây, linh hồn của tôi không thể kiểm soát, chỉ có thể đứng ở trong phòng đặt di ảnh của tôi.

Huyền Thu nói: “Nếu bây giờ đầu thai cô có thể đi nhà đại phú hào.”

Đến cuối cùng dùng “Nếu cô không chịu chuyển thế, sẽ biến thành ác linh, những người cô tưởng nhớ sẽ chịu ảnh hưởng” không ngừng khuyên tôi.

Tôi cũng biết mình nên đi rồi. Huyền Thu đối với tôi đã hết sức khoan dung.

Tuy rằng cô ấy không có thực hiện cái nguyện vọng kỳ quái mọc ra tử cung của Lâm Trạch An, nhưng tôi nhìn thấy Lâm Trạch An quỳ trước di ảnh của tôi nói có thể thay tôi chịu khổ, thế là đủ rồi.

Cảm ơn anh ấy đã cho tôi cái tên Hứa Niệm này.

Trong thời khắc cuối cùng, có thể được nhớ đến là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời.

“Bé con, ăn táo thôi.”

Lâm Trạch An bưng một đĩa táo đã gọt xong từ phòng bếp ra. Thì ra anh ấy đã có thể thuần thục tự mình gọt táo rồi.

“Ba ba ngốc ngếch, ba cắt vào tay rồi.”

Tiểu nha đầu nhìn thấy ngón tay Lâm Trạch An có một vết xước nhỏ, lập tức chạy vào phòng ngủ lấy băng cá nhân.

“Phù phù, đau đớn mau biến đi! Ba ba phải cẩn thận, mẹ nhìn thấy ba ba bị thương sẽ lo lắng!”

“Con mới là đồ ngốc, mẹ đi du lịch rồi, sẽ không biết đâu!”

Đồ ngốc, tôi nhìn rõ lắm.

“Tạm biệt lần cuối đi, kiếp này của cô phải mất mấy đời mới đạt được vận mệnh của mình.” Huyền Thu bình tĩnh nói.

“Tạm biệt, em đi đây. Hai người phải sống thật tốt nhé.”

Cho dù đối diện một to một nhỏ không nghe thấy nhưng tôi vẫn trịnh trọng nói lời tạm biệt. Khi linh hồn tôi bị thu vào, tôi chợt nhìn thấy tiểu nha đầu mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên, vẫy tay về phía tôi, không lên tiếng dùng khẩu hình miệng nói : “Tạm biệt mẹ.”

“Nhóc con, con bị cảm à? Mũi con đang sụt sịt kìa…”

“Không phải đâu, ba ba ngu ngốc.”

_Hoàn_ 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.