16.
Kỳ thực tôi là một người tương đối lạnh nhạt, rất ít khóc. Nhưng tôi chỉ không sợ khóc khi khóc trước mặt Lâm Trạch An.
Anh ấy vốn nhìn không thấy. Tôi từng khóc khi lần đầu tiên đồng giường cộng chẩm với Lâm Trạch An.
Nhưng hình như lần này anh ấy phát hiện rồi, Lâm Trạch An run tay vuốt ve khuôn mặt tôi, di chuyển từng tấc từng tấc một, thẳng đến khi nước mắt tôi rơi trên ngón tay anh ấy.
Anh ấy bị dọa một trận.
“Khóc, không khóc không khóc.”
“Chúng ta không khóc!”
Lâm Trạch An ôm tôi vào trong ngực, giống như dỗ trẻ con vậy. Có lẽ cha mẹ anh ấy cũng từng dỗ anh ấy như vậy.
Tôi không rõ tại sao tất cả cha mẹ đều không thể giống như vậy?
Lâm Trạch An mặc dù không được bình thường, nhưng lại được yêu thương. Vì sao tôi không thể?
“Sửa, không tốt thì chúng ta sửa.”
Lâm Trạch An một đường sờ soạng dẫn tôi tới thư phòng.
Anh ấy cẩn thận từ giá sách lấy xuống một quyển từ điển dành cho người mù, lật từng tờ từng tờ.
“Niệm.”
“Niệm Niệm.”
“Hứa Niệm, có dễ nghe không?”
Tôi hỏi Lâm Trạch An vì sao lại lấy tên này.
“Bởi vì hi vọng tưởng niệm.” Hi vọng được nhớ đến. Là một cái tên có tình yêu.
Tôi hình như hiểu được vì sao Lâm Trạch An có thể được yêu thương như vậy. Bởi vậy bản thân anh ấy rất đáng giá.
Hai mươi ba tuổi, tôi nghênh đón cuộc đời mới. Từ nay về sau tôi sẽ đối mặt với Lâm Trạch An với một tâm tình khác.
17.
Ngày tháng từng ngày từng ngày trôi qua, trong lòng tôi cũng nhớ nhung các chị em ở nhà. Bởi vì tôi không ở nhà nên ít đi một nguồn thu nhập rất lớn.
Cũng không biết cha tôi có lấy ba vạn ra ngoài đánh bạc hay không.
Nhưng cha của Lâm Trạch An không cho tôi tiếp xúc quá nhiều với trong nhà.
“Chúng ta là quan hệ bán đứt, trước đây cũng đã nói rõ ràng với cha con rồi.”
Nhưng một ngày nào đó tôi ở Lâm gia nhận được điện thoại của chị gái. Không biết chị ấy từ đâu nghe ngóng được số điện thoại của bên này.
“Em…em gái…”
Giọng nói của Hứa Nghênh Nam khàn khàn run rẩy, tựa hồ mới khóc lớn một hồi. Tôi luống cuống, vội vàng hỏi: “Chị, sao vậy?”
Lâm Trạch An nghe thấy giọng nói của tôi, sáp đến gần.
“Em trai chết rồi, em trai chết rồi…trưa nay nó một mình chạy ra ngoài chơi, kết quả rơi xuống sông chết đuối rồi.”
Tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang vậy. Nhưng trong lòng tôi nghĩ đến càng nhiều chính là, cha tôi trọng nam như mạng chắc chắn sẽ nổi điên. Mẹ và chị em trong nhà có hay không bị cha đánh tàn nhẫn?
“Em gái…chị rất nhớ em, rất nhớ em, vẫn luôn không liên lạc được với em.”
“Chị, có phải ông ấy đánh chị đúng không?”
Sự trầm mặc của chị làm tôi đau lòng. Sau khi cúp điện thoại, hiểu được ở chỗ này lo lắng suông cũng không phải là biện pháp, tôi quyết định về nhà một chuyến.
“Niệm Niệm muốn đi đâu?”
18.
Tôi nhìn Lâm Trạch An đang vặn vẹo ngón tay, có chút không biết phải làm sao.
“Trạch An, trong nhà em xảy ra chuyện rồi.”
“Em muốn về nhà xem chút…có thể không nói với cha mẹ anh không?”
Lâm Trạch An do dự một chút: “Phải nói dối sao?”
“Không phải, cái gì cũng không nói là được.”
Tối hôm nay cha mẹ Lâm Trạch An mới về, cách hiện tại vẫn còn một khoảng thời gian rất dài. Đủ cho tôi về nhà một chuyến rồi quay lại.
“Được, được.”
Thấy Lâm Trạch An gật đầu tôi mới yên tâm, lại vội vàng chuẩn bị một ngày cơm cho anh ấy.
Sau khi tất cả đều ổn thỏa, nhìn Lâm Trạch An lẻ loi đứng ở trong phòng, tôi lại bắt đầu lo lắng.
“Không được chạm vào bất kỳ đồ vật nguy hiểm gì, đói phải ngoan ngoãn ăn cơm, cơm được giữ ấm trong hộp.”
Lâm Trạch An chậm rãi sáp lại, khom người dán mặt lên cổ tôi nói: “Không sợ, Niệm Niệm.”
“Nếu anh có thể nhìn thấy, liền đi cùng em thì tốt biết bao.”
Vì vậy tôi lúc này đang nghĩ, Lâm Trạch An so với những người có chỉ số thông minh bình thường càng khát vọng nhìn thấy thế giới này.
“Cũng không được tùy tiện chạy lung tung, em lập tức sẽ trở về.”
“Được Niệm Niệm.”
Thành công ngồi trên xe trở về nông thôn, lòng tôi loạn thành một đoàn. Một bên cầu nguyện trong nhà, một bên cầu nguyện Lâm Trạch An ở nhà một mình sẽ không xảy ra chuyện.