19.
Vừa đến cổng thôn, tôi liền bị mấy bác gái kéo đến bờ sông.
“Bé hai nhanh đi thôi! Cha cháu muốn giết người rồi!”
“Nhanh lên, bé hai! Chúng ta không cản nổi cái tên cha điên của cháu!”
Tôi điên cuồng chạy tới bờ sông, nhìn thấy chị gái đang ôm hai em gái bị khóa ở một bên, bọn họ cả người đều ướt đẫm, Hứa Nghênh Nam mặc áo ngắn tay, có thể nhìn thấy vết máu bị roi da đánh trên cánh tay chị ấy, chị ấy bị đánh da tróc thịt bong, hai em gái chen chúc thành một đoàn gào khóc.
“Mẹ! Mẹ!”
Tôi quay đầu nhìn liền phát hiện cha tôi mặt đỏ tai hồng, gân xanh trên cổ nổi lên.
Ông ta túm áo mẹ tôi ấn đầu bà xuống dưới sông.
“Cái con tiện nhân, vì sao người chết không phải là mày? Trông một đứa nhỏ cũng trông không xong! Chỉ cần mày chết thì con trai tao sẽ quay lại! Mày chết, tao cho mày chết!”
Ông ta điên rồi.
“Hứa Vi Công!”
Tôi tiến lên liều mạng đẩy ông ta ra, đem ông ta đặt dưới thân điên cuồng đánh mấy bàn tay, không ngừng cào lên mặt ông ta.
Thẳng đến khi tay tôi toàn là máu mới dừng lại. Tròng mắt của Hứa Vi Công suýt nữa bị tôi móc ra.
Tôi hướng ông ấy khóc rống: “Là mẹ con sai sao? Rõ ràng là em trai tự mình chạy ra ngoài!”
“Nếu không phải vì mẹ trông hai em gái quá mệt mỏi, bà ấy buổi trưa sẽ ngủ quên sao?”
“Mẹ không phải nói đi nói lại với em trai không được ra ngoài sao? Nếu không phải cha ngày nào cũng say rượu bí tỉ, vậy nên mới không nhìn thấy em trai chạy ra ngoài!”
“Người đáng chết là ông Hứa Vi Công! Kẻ vũ phu chỉ biết sinh không biết dưỡng!”
Hứa Vi Công trừng mắt đến sung huyết, ông ta hình như còn chưa phản ứng được vì sao tôi lại ở đây.
Qua một lúc lâu, ông ta nhổ một ngụm máu lên người tôi: “Phi! Mày cái đồ tiện chủng! Mày trẻ con thì hiểu cái gì?”
20.
Cuối cùng là cảnh sát tới xử lý chuyện này.
Hứa Vi Công bị phạt giam giữ mười bốn ngày.
Mẹ chúng tôi bị dọa không nhẹ. Tôi và chị gái Hứa Nghênh Nam được đưa tới bệnh viện chữa thương. Ngồi ở trên xe cảnh sát, tôi mới phát hiện móng ngón tay út của mình bị lột ra rồi, máu chảy không ngừng. Chị gái đau lòng dùng áo của chị ấy cầm máu cho tôi.
“Em không đến thì tốt, không đến thì tốt rồi.”
“Liên lụy em rồi.”
Tôi nâng tay lau nước mắt cho chị ấy, khàn giọng nói: “Em không đến mọi người phải làm sao đây? Người một nhà nói liên lụy liên lụy cái gì chứ.”
Chị gái chua xót hướng tôi cười cười, sau đó chị ấy nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đối xử với em có tốt không?”
Tôi sửng sốt mười mấy giây, nghĩ đến Lâm Trạch An còn đang ở nhà một mình.
“Rất tốt.”
“Chị kỳ thực rất tự trách, nửa đời sau của em đều…xin lỗi, em gái, nên là người chị này thay em gả.”
“Chị thật sự rất sợ hãi, em gái.”
Hứa Nghênh Nam là một người chị tốt. Lúc nhỏ mặc kệ tôi phạm lỗi gì, Hứa Nghênh Nam đều sẽ giấu cho tôi.
Đi làm công không kiếm được tiền, chị ấy sẽ đem tiền chị ấy kiếm được đưa cho tôi. Tôi không nhớ rõ chị ấy đã thay tôi chịu bao nhiêu khổ nữa.
Tôi dùng tay vén sợi tóc dính trên mặt chị ấy.
“Không trách chị, chị đã là người chị tốt nhất rồi, em cũng phải vì chị làm gì đó.”
“Vậy sau này làm sao bây giờ?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
“Chị đoán Hứa Vi Công sau khi ra ngoài sẽ không cải thiện, mấy ngày này bọn chị trước ở trong nhà, sau đó tìm chỗ ông ta giấu tiền.”
“Sau đó chị sẽ đưa mẹ và các em gái rời khỏi chỗ này.”
“Nếu mẹ không đồng ý thì sao?”
Tôi nghĩ tới hành vi của mẹ tôi trong dĩ vãng. Thực ra không trách bà, thực tế là bà bị Hứa Vi Công đồng hóa rồi, một đứa lại một đứa không ngừng sinh ra.
“Vậy chị liền mang các em gái đi, có thể cứu được ai thì cứu.”