21.
Vội vàng băng bó ở bệnh viện xong, tôi tạm biệt chị gái, nhanh chóng lên chuyến xe buýt cuối cùng về thị trấn. Tính toán thời gian vừa đúng.
Ngồi trên xe, tôi đoán khi tôi trở về, Lâm Trạch An chắc chắn sẽ trực tiếp ôm tôi một cái thật mạnh. Anh ấy sẽ không ngừng làm nũng với tôi: “Niệm Niệm, về muộn quá.”
Trái tim đập thổn thức như bị thứ gì không tên vuốt lên. Nhưng không nghĩ đến lúc tôi đẩy cửa nhà ra, tôi lại nhìn thấy cha mẹ Lâm Trạch An trước.
Mẹ anh ấy khóc đỏ cả mắt, lôi kéo anh ấy không ngừng nói gì đó. Tôi lúc này mới chú ý tới cánh tay của Lâm Trạch An bị quấn mấy tầng băng trắng.
“Dì, cái này…”
Mẹ Lâm trông thấy tôi tiến vào, nổi giận đùng đùng đi qua hung hăng tát tôi một cái: “Cô đi đâu vậy? Sao lại để nó một mình ở nhà hả?”
“Chúng tôi bỏ tiền mua cô về, chính là để cô đối xử với nó như vậy sao?”
“Sao cô dám để nó dùng d.a.o hả? Vừa tiến vào trên bàn toàn là máu, ngộ nhỡ cắt phải động mạch chủ thì phải làm sao? Đó chính là mưu sát!”
Tôi bị quát đến mức trước mắt phát trắng, Lâm Trạch An cũng bị dọa rồi, bối rối sờ sờ xung quanh.
“Không trách Niệm Niệm, không trách.”
Lời nói của mẹ Lâm giống như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu tôi. Tôi sợ hãi giữ chặt Lâm Trạch An, nhìn thấy cánh tay bị thương của anh ấy cho dù đã được quấn băng gạc nhưng vẫn lộ ra vài tia máu hồng.
Lâm Trạch An ôm lấy tôi: “Không sợ, không sợ, không có việc gì.”
Này sao có thể nói là không có việc gì chứ? Như chân tướng mà mẹ Lâm nói, Lâm Trạch An chỉ cần hơi có tí bất trắc sẽ vì vậy mà bỏ mạng.
Tay của tôi không kìm được mà run rẩy, trên trán toàn là mồ hôi lạnh:
“Xin lỗi, xin lỗi, đều tại em để anh ở nhà một mình.”
22.
Mẹ Lâm còn muốn đi qua đẩy tôi, nhưng Lâm Trạch An lại ôm lấy tôi. Anh ấy nỗ lực giải thích, nhưng trật tự có chút lộn xộn.
“Niệm Niệm bảo con không được động đồ vật này nọ, nhưng con muốn gọt táo.”
“Gọt táo cho cha mẹ và Niệm Niệm ăn.”
“Không phải lỗi của cô ấy.”
Tôi hiểu được ý tứ của Lâm Trạch An. Anh ấy là nhân lúc tôi không ở nhà, tự mình đi gọt táo, kết quả bị thương. Sau đó chúng tôi nhìn thấy Lâm Trạch An di chuyển tới phòng bếp, bưng một đĩa táo nhỏ ra.
“Con nói rồi, nhưng không có ai nghe.”
“Đừng làm tổn thương Niệm Niệm.”
Một câu cuối cùng cơ hồ là Lâm Trạch An rống ra, thậm chí có chút phá giọng. Tôi bưng một cái đĩa khác, cùng anh ấy đưa táo cho cha Lâm mẹ Lâm.
“Xin lỗi chú dì, là lỗi của con. Hôm nay con làm trái quy ước về nhà một chuyến, đã khiến cho Trạch An bị thương.”
“Đều là lỗi của con, là do con quá sơ ý, hi vọng hai người trách mắng thậm chí đánh con cũng được.”
“Mong mọi người đừng đuổi con đi.”
Tôi sợ cha mẹ Lâm Trạch An đuổi tôi về nhà, muốn đòi lại ba vạn kia.
Trong lòng càng nghĩ mà sợ hôm nay Lâm Trạch An xảy ra chuyện.
“Là lỗi của con, Niệm Niệm đã nhắc nhở con rồi.”
“Cha, mẹ, để cô ấy ở bên con, được không?”