Chị gái sự nghiệp

4


Cuối cùng, vì đứa con trong bụng của Phó An và Đông Tiểu Huệ, chúng tôi đành phải thỏa hiệp. Đông Tiểu Huệ cuối cùng cũng dược như ý nguyện, gả vào nhà chúng tôi.

 

Chỉ là mọi thứ trong đám cưới đều được giản lược đi rất nhiều, điều này làm cho gia đình Đông Tiểu Huệ sinh lòng bất mãn. Nhất là bà mẹ vốn phải nằm liệt trên giường bệnh của cô ta, ở trong hôn lễ lại náo nhiệt không ngừng.

 

Đầu tiên là tại hiện trường hôn lễ, trước mặt khách mời, bóng gió rằng gia đình họ Phó chúng tôi keo kiệt, gia sản lớn như vậy mà chỉ cho một phần lễ hỏi ít ỏi như thế, huống hồ Phó An còn là con trai duy nhất của nhà họ Phó. Quá là thiệt thòi cho con gái đang mang thai cốt nhục nhà họ Phó của bà ta.

 

Về chuyện lễ hỏi, chúng tôi chính là chuẩn bị dựa theo mức độ trung bình của Kinh Châu. Gia đình Đông Tiểu Huệ lại không đủ tiền cho của hồi môn, bởi vậy cho dù bà ta có bất mãn đến đâu cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

 

Có lẽ bọn họ nghĩ rằng chỉ cần con gái mình được gả vào đây, việc sở hữu một phần tài sản của nhà họ Phó là điều không thể thiếu. Tuy nhiên, theo quy định của Tập đoàn, những cổ phần đứng tên Phó An cũng phải có thỏa thuận tiền hôn nhân.

 

Nói cách khác, Đông Tiểu Huệ mặc dù được gả vào nhà họ Phó, nhưng cô ta và Phó An sẽ không có bất kỳ tài sản chung nào.

 

Nhưng nếu như cô ta thực sự thay đổi thái độ và ngừng giở trò xấu với tôi, tôi sẽ không cho cô ta ít hơn những gì mà đáng ra con dâu nhà họ Phó phải được nhận. Có điều, Đông Tiểu Huệ vẫn làm cho tôi thất vọng.

 

Trước khi kết hôn, để chứng minh bản thân không có tư lợi gì khác, cô ta đã mạnh mẽ ký vào thỏa thuận tiền hôn nhân và tỏ vẻ không quan tâm đến tài sản đứng tên Phó An.

 

Kết quả sau khi kết hôn mới phát hiện ra được, Phó An trước sau như một chơi bời lêu lổng, cũng không có đầu tư gì.

 

Trên danh nghĩa là con trai duy nhất của nhà họ Phó, nhưng lại thật sự không có bất kỳ tài sản cá nhân nào. Lợi nhuận duy nhất mà Phó An có thể nhận được là cổ tức từ cổ phiếu hàng quý.

 

Số tiền này tuy rằng có thể dảm bảo chi phí cho cuộc hôn nhân của bọn họ, hơn nữa có thể để cho Đông Tiểu Huệ trải qua cuộc sống con dâu giới hào môn. Nhưng Đông Tiểu Huệ vẫn không thỏa mãn với điều này và bắt đầu thèm muốn một số thứ mà cô ta không nên để mắt tới.

 

Lúc đầu, cô ta tùy ý tiêu tiền như nước, bất động sản cô ta có thể không chiếm được nhưng vẫn có quyền tùy ý định đoạt tài sản.

 

Có điều, lợi nhuận của Phó An được trả theo quý, bản thân nó cũng có nhiều sở thích đốt tiền. Giờ có thêm Đông Tiểu Huệ cùng nhau tiêu xài, rất nhanh túi tiền trên tay liền trở nên trống rỗng.

 

Lúc này, cô ta còn xúi giục Phó An mua nhà, vì chỉ khi được ghi tên cô ta vào giấy chứng nhận bất động sản, cô ta mới có cơ hội sở hữu tài sản chung của hai vợ chồng.

 

Nhưng để mua được một căn nhà phù hợp với mức sống của Phó An ở Kinh Châu, nếu chỉ dựa vào lợi nhuận mỗi quý của Phó An thì còn lâu mới đủ. Cho nên khi nghe Phó An đưa ra kế hoạch mua bất động sản, tôi dường như nghe được tiếng Đông Tiểu Huệ tính toán.

 

“Vợ chồng em đang ở đây vẫn ổn mà, tại sao phải dọn ra ngoài?”

 

“Chị ơi, bọn em là vợ chồng mới cưới, đương nhiên vẫn muốn có không gian riêng tư của mình.”

 

“Nhưng bình thường chị đều rất bận nên không làm phiền đến vợ chồng em nhiều đúng không? Hơn nữa, nhà chúng ta mỗi một tầng đều có bốn phòng ngủ hai phòng khách riêng biệt, làm sao quấy rầy các em được?”

 

Mỗi một lý do của Phó An đều bị tôi phản bác lại, rất nhanh liền không thể nói gì được nữa. Đông Tiểu Huệ ở bên cạnh thấy Phó An đang muốn thỏa hiệp, cuối cùng vẫn nhịn không được lên tiếng.

 

“Chị ơi, là như thế này, ở chỗ chúng em có một cái tục lệ, nếu cùng ở chung trong nhà mà vẫn còn có anh chị em ruột còn chưa lập gia đình, sẽ khiến hôn nhân của vợ chồng mới cưới nảy sinh xung đột. Chị xem bọn em vừa mới kết hôn, em lại đang mang thai, nếu có thể tránh được những chuyện không may mắn thì nên cố gắng tránh đi, không phải sao?”

 

Sau khi nghe được những lời này, giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng ở phía sau không khỏi hít sâu một hơi. Tôi nhíu mày, đập mạnh đôi đũa trong tay lên mặt bàn.

 

“Không may mắn sao? Em dâu đây là đang nói tôi không gả đi được sẽ mang lại rủi ro cho cô hay sao?”

 

6

 

Tôi đột nhiên nghiêm mặt khiến cho Đông Tiểu Huệ lúc này mới ý thức được mình nhất thời bốc đồng nói sai.

 

Cô ta lập tức mềm mỏng, giả bộ vô tội: “Chị, em không có ý đó.”

 

Cô ta còn lắc lắc cánh tay Phó An, ý bảo nó nói đỡ một câu gì đó.

 

Mấy ngày nay, giúp việc nói thường xuyên nghe thấy Đông Tiểu Huệ xúi bẩy Phó An, giục nó quay về Tập đoàn tranh đoạt chức vị, ít nhất cũng phải giành lấy vị trí người thừa kế từ trong tay tôi. Bằng không mang tiếng là con trai duy nhất nhà họ Phó mà ngay cả tiền mua nhà cũng phải xin chị gái, nói ra thì xấu hổ lắm.

 

Nhưng điều mà cô ta không biết chính là, họ Phó chúng tôi kể từ đời bà nội tôi, đều do phụ nữ đứng đầu cai quản, không có chuyện chỉ có con trai mới được làm người thừa kế.

 

Huống chi, Phó An cho tới bây giờ chưa bao giờ quan tâm đến chuyện kinh doanh. Nó chỉ cần chơi bời lêu lổng cả đời cũng có thể sống nhàn hạ dựa vào tài sản, của cải trong nhà.

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.