Chị gái sự nghiệp

8


Trước tiên cần điều tra khoảng thời gian Đông Tiểu Huệ bắt đầu kết giao với Phó An.

 

Tôi phân chia công việc và hợp tác với mọi người, ở trong phòng giám sát khách sạn nhìn đến hoa cả mắt. Tuy nhiên khách sạn của Lương Thận rất đông khách, việc soi camera tìm kiếm ai đó không khác gì mò kim đáy bể.

 

Không biết từ lúc nào, phía sau tôi bỗng có thêm một người đang đứng.

 

“Này, đây là đang đi bắt gian à?”

 

Tôi quay đầu nhìn lại, Lương Thận hai tay đút túi quần đang đứng ở phía sau lưng tôi, trông như đang xem kịch.

 

Tôi mặc kệ anh ta, quay lại nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, hai mắt đau nhức đến mức nước mắt dần dần tụ lại trong mắt.

 

Một tập tài liệu bị Lương Thận ném vào tay tôi, tôi cụp mắt nhìn, có chút kinh ngạc. Lương Thận thế mà in ra lịch sử thuê phòng của Phó Tử Khiêm, có cái này, chúng tôi liền thuận lợi điều tra hơn rất nhiều.

 

Làm sao Lương Thận biết tôi muốn làm gì? Tôi nhìn sang Vivian, cô ấy lập tức chột dạ quay mặt đi.

 

Nhưng dù thế nào đi nữa, Lương Thận thật sự đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Có được lịch sử này, chúng tôi tìm camera theo dõi thuận lợi hơn rất nhiều.

 

Sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện ra trước khi Đông Tiểu Huệ quen Phó An, rồi sau khi quen Phó An, còn có cả khoảng thời gian chia tay với Phó An, cô ta đã hẹn hò với Phó Tử Khiêm không ít lần.

 

Tôi yêu cầu Vivian chụp ảnh từng màn hình một, hơn nữa còn sắp xếp lại theo thứ tự thời gian.

 

Tôi rất muốn nhìn xem, sau khi Phó An thấy được những tấm ảnh này, làm sao có thể tin tưởng nổi Đông Tiểu Huệ đây.

10

 

Để cảm ơn Lương Thận, tôi định mời anh ta ăn tối ngay tại khách sạn của anh ta. Chỉ là vừa mới ngồi xuống không lâu, Vivian liền vội vã chạy tới, cuối người thông báo một tin vào tai tôi.

 

Đông Tiểu Huệ và Phó An, còn có cả chú tôi và Phó Tử Khiêm cũng đang ở đây.

 

Bọn họ ở trong phòng kín trò chuyện rất vui vẻ mà không biết rằng tôi đang từ trong phòng giám sát ngay bên cạnh xem hết nhất cử nhất động của bọn họ.

 

Bữa ăn đã trôi qua quá nửa, Phó An có vẻ ngà ngà say, chú tôi nhân cơ hội này đưa ra bản thỏa thuận đã được chuẩn bị sẵn từ trước.

 

“Tiểu An à, rõ ràng con mới là người thừa kế hợp pháp của Phó thị nhưng cha mẹ con lại thiên vị muốn giao toàn bộ công ty lớn như vậy cho chị con, một đồng cũng không để lại cho con. Yên tâm, chú tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ mọi chuyện. Chúng ta hãy làm theo hướng đã bàn bạc trước đó, Vì con chưa bao giờ tham gia vào việc quản lý Tập đoàn, cho dù trong tay có nắm đủ số cổ phần theo quy định, các cổ đông cũng sẽ không yên tâm đem vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị giao cho con. Trước hết chú sẽ thay con giành lại vị trí này, sau khi mọi chuyện thành công, chú sẽ trả lại toàn bộ cổ phần cho con, bao gồm cả số cổ phần đứng tên chị con!”

 

Đông Tiểu Huệ đặt cây bút vào trong tay Phó An đang say khướt, lật tới một trang bản thỏa thuận và nói:

 

“Anh xem, ở đây ghi rõ tất cả cổ phần đều sẽ đứng tên anh, anh nhanh ký đi, chú sẽ không bao giờ làm hại anh đâu.”

 

Phó An ghé mặt vào xác nhận một chút, còn gật gật đầu phụ họa: “Đúng là giao hết toàn bộ hết cho anh này, tốt lắm, để xem đến lúc đó mẹ có còn nói anh không xứng nữa hay không!”

 

Nhìn thấy Phó An muốn ký tên lên bản hợp đồng, tôi lập tức mở cửa đi sang phòng bên cạnh. Một cước đá cửa mở ra, thừa dịp người bên trong còn chưa kịp phản ứng, tôi cầm lấy ly nước trên bàn hắt vào mặt Phó An. Cuối cùng vẫn không hết giận, tôi lại xuống tay cho nó một bạt tai làm cho nó tỉnh cả rượu.

 

“Cái đồ ngu xuẩn này, bị người ta tính kế còn ngồi đấy mà đếm tiền!”

 

Chú tôi và Phó Tử Khiêm thấy tôi xông vào, mà bản thỏa thuận kia mới ký được một nét bút. Chú vội đẩy Phó Tử Khiêm một cái: “Mau, mau đuổi cô ta ra ngoài. Tiểu Huệ, con còn đứng ngây ra đó làm gì, mau giúp Phó An ký tên đi!”

 

Phó Tử Khiêm vừa tiến lên một bước, Lương Thận cao lớn hơn hẳn nhanh nhẹn đứng chắn trước mặt hắn: “Anh dám động vào cô ấy thử xem.”

 

Phó An lau nước trên mặt, một bên mặt nhanh chóng đỏ bừng, đáng tiếc thằng bé vẫn chưa tỉnh táo, kêu gào lên với tôi: “Phó Nha, không phải chị sợ tôi cướp mất cái ghế của chị hay sao? Chị lại còn theo dõi chúng tôi đến tận đây. Tôi đây là muốn cùng chị cạnh tranh công bằng, chị đừng có cư xử khó coi như vậy!”

 

“Cạnh tranh công bằng sao?”

 

Tôi cầm lấy bản thỏa thuận kia, tùy tiện lật xem vài trang liền hiểu được âm mưu của chú tôi.

 

“Em đã bán tài sản của bản thân mình sạch sẽ rồi thì lấy cái gì ra để cạnh tranh công bằng với chị?”

 

Phó An vẫn chưa định bỏ cuộc, nó giật lấy bản thỏa thuận và chỉ vào một câu trên đó, ở đó ghi tất cả cổ phần thuộc về Phó An.

 

“Chị xem đi, chú đã nói rồi, đến lúc đó ngay cả số cổ phần đứng tên chú ấy cũng sẽ thuộc về tôi. Chú ấy còn thương tôi hơn cả chị và ba mẹ đấy!”

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.