Tôi bị sự ngu xuẩn của Phó An làm cho tức giận đến phát điên lên, lật sang trang trước của bản thỏa thuận: “Em nhìn cho kỹ đi, đây là thỏa thuận về quyền giám hộ bổ sung. Ký phần thỏa thuận này tức là toàn bộ cổ phần đứng tên em sẽ chuyển sang cho chú. Mặc dù ở đây ghi là cổ phần được đứng tên em và do em kiểm soát nhưng bất kỳ lúc nào chú cũng có thể thu hồi lại, đến lúc đó thì cái gì em cũng không còn nữa!”
Phó An bối rối nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận, nhưng làm sao nó có thể hiểu được những gì tôi nói vì cho đến bây giờ, nó chưa từng tiếp xúc với bất kỳ một bản thỏa thuận kinh doanh nào.
“Tiểu Huệ, không phải em nói đã giúp anh xem qua sao? Sao chị lại nói đây là thỏa thuận về quyền giám hộ bổ sung?”
Tôi nhìn Đông Tiểu Huệ đang đứng phía sau Phó An, lấy từ trong túi ra một tập tài liệu khác.
“Phó An, em cứ xem kỹ cái này rồi hãy quyết định có nên nghe theo lời cô ta hay không.”
Đó là bằng chứng theo dõi tôi đã nhờ Vivian sắp xếp lại theo tiến trình thời gian. Tuy rằng mỗi lần xuất hiện, Đông Tiểu Huệ đều rất cẩn thận đeo khẩu trang và đội mũ, nhưng tôi nghĩ Phó An hẳn là có thể dễ dàng nhận ra người vợ đã chung giường chung gối với mình thời gian qua.
“Tiểu Huệ, đây không phải là em sao?”
Từ lúc thấy tôi lấy tập tài liệu này ra, Đông Tiểu Huệ lập tức ý thức được đây là cái gì, nhưng trước mắt cô ta không còn cách nào khác ngoại trừ việc phủ nhận: “Không, Phó An đây không phải là em. Em không biết tại sao chị lại tìm được một người rất giống em để làm ra những chuyện như thế này nhưng Phó An, anh phải tin tưởng em!”
Nhưng Phó An vẫn chăm chú nhìn những bức ảnh đó, cơn say vừa rồi cũng dần tiêu tan.
Đông Tiểu Huệ thấy thế vội ôm bụng, vẻ mặt tỏ ra đau đớn ngã ngồi dưới đất, hy vọng làm vậy để thu hút sự chú ý của Phó An.
Ngay khi tôi cho rằng Phó An sẽ lại bị Đông Tiểu Huệ lừa gạt thì thằng bé rút ra một trong những tấm ảnh chụp màn hình giám sát, đưa cho Đông Tiểu Huệ.
“Chiếc vòng ngọc trên cổ tay người này, không phải là chiếc vòng em vẫn luôn mang trên tay hay sao? Đây là trang sức sao cấp, phiên bản giới hạn có duy nhất một cái.
11
Sau khi phát hiện ra chuyện ngoại tình của Đông Tiểu Huệ và Phó Tử Khiêm, vậy cha của đứa bé trong bụng cô ta cũng đáng phải nghi ngờ.
So với việc suýt nữa bị chú ruột lừa gạt chiếm đoạt cổ phần công ty, sự phản bội của Đông Tiểu Huệ mới giáng cho Phó An một đòn mạnh mẽ. Thằng bé cũng chẳng còn mặt mũi nào để về nhà, đành tạm thời ở lại trong khách sạn của Lương Thận.
Phó An và Đông Tiểu Huệ đề đơn ly hôn, có bản thỏa thuận trước hôn nhân làm căn cứ nên tất cả đồ trang sức và túi xách mà Đông Tiểu Huệ muốn lén lút mang đi đều bị lấy lại, tay không ra khỏi nhà.
Phó An còn khởi kiện đòi lại số tiền trước đây cô ta đã chuyển đi mà không báo cho Phó An biết.
Đối với đứa bé, Phó An cho biết nếu Đông Tiểu Huệ sinh đứa bé ra, xác định nó là cha của đứa bé, Phó An nhất định sẽ chịu trách nhiệm tất cả chi phí sau này của hai mẹ con.
Nhưng lựa chọn của Đông Tiểu Huệ đã nói lên tất cả, sự tình đã bại lộ, Phó An đối với cô ta mà nói cũng không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào. Cô ta cũng không phá bỏ đứa bé, mà đi tìm Phó Tử Khiêm.
Nhưng mà điều cô ta không ngờ chính là, cô ta chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ trong tay Phó Tử Khiêm mà thôi. Đối với Phó Tử Khiêm mà nói, giờ phút này cô ta cũng không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào.
Cô ta không cam lòng, cố tình bám lấy Phó Tử Khiêm, lại không ngờ phát hiện ra Phó Tử Khiêm đã sớm dây dưa với con gái của của một Tập đoàn lớn khác. Cô ta ôm theo bụng bầu, mặt dầy chạy đến trước mặt cô gái kia lớn tiếng đòi trả lại Phó Tử Khiêm cho cô ta.
Phó Tử Khiêm mất hơn nửa năm trời mới hẹn hò, lấy lòng được cô thiên kim kia, đến lúc sắp thành công lại bị Đông Tiểu Huệ chen ngang quấy rối.
Trong lúc xô đẩy, Đông Tiểu Huệ bị ngã xuống cầu thang sẩy thai. Nghe nói khi tính mạng cô ta đang nguy kịch, người nhà cô ta vì sợ phải chi trả tiền thuốc men mà chậm chạp không chịu đến bệnh viện ký tên phẫu thuật.
Sau đó, Phó Tử Khiêm cũng bị xử phạt hình sự vì tội cố ý gây thương tích.
Về chuyện Tập đoàn, tôi nắm quyền kiểm soát số cổ phần mà chú tôi đã mua vào. Tôi nghi ngờ ông ta dùng tiền phạm pháp để mua số cổ phần này nên tiến hành tố cáo với cơ quan tư pháp.
Sau khi xác minh, chú tôi không tránh khỏi bị ngồi tù, số cổ phần bị cưỡng chế trả lại cho ông nội.
Sau đó, vì muốn cho tôi có thể ngồi vững vàng trên vị trí Chủ tịch, ông nội lại chuyển toàn bộ cổ phần sang tên tôi, bao gồm cả phần của Phó An.
“Vốn dĩ em chỉ có hưởng thụ mà không cần làm gì nên từ hôm nay trở đi, em sẽ không lấy miễn phí một xu nào từ Phó thị cả, cũng sẽ không bao giờ mơ ước những thứ không thuộc về mình nữa.”
Nhìn Phó An không chút do dự ký tên mình vào thỏa thuận góp vốn. Tuy rằng tôi cũng không thiếu chút cổ phần này, nhưng nếu Phó An đưa hết cho tôi thì ngay cả một chút hoa hồng nó cũng không còn nữa.
Có điều, làm sao tôi có thể chê mình nhiều tiền đây?
“Nhưng nhà họ Phó không nuôi không người rảnh rỗi… Đúng rồi, công ty đúng lúc đang thiếu một nhân viên trông coi mạng net, em đi đi.”
Vì chuyện đưa công ty con ra thị trường, tôi cũng ở lại công ty làm việc mấy đêm. Dù sao thì đây cũng là công ty con do tôi tự mình sáng lập sau khi gia nhập Tập đoàn, nên tôi đặc biệt quan tâm đến nó.
Vivian cầm điện thoại tới, vẻ mặt khó xử: “Giám đốc Phó, Giám đốc Lương bên kia lại gọi điện thoại tới hỏi cô khi nào rảnh cùng đi ăn cơm?”
Bên kia ống nghe, giọng nói của Lương Thận truyền đến: “Phó Nhã, lần trước cô vẫn còn nợ tôi một bữa tối đó.”
Tôi không chút khách sáo bấm nút “kết thúc” trên màn hình điện thoại: “Vivian, cô lập tức lên kế hoạch thu mua cái khách sạn rách của Lương Thận cho tôi, xem anh ta còn có thể mỗi ngày nhàn rỗi đến đây quấy rầy tôi!”
Ảnh hưởng đến sự nghiệp của chị đây!
(–END–)