Tôi tự lẩm bẩm.
Bố tôi gật đầu, rất nhanh, hôn ước đã được hủy bỏ.
Một tuần sau, hôn ước của Trình Tố và Phương Hiếu Ninh được công bố.
Lúc tin tức về hôn ước được đưa ra, có người bị sốc, có người vẫn bình tĩnh như mong đợi.
Cả hai người bọn họ dường như không hề giấu diếm, người nào đến gần bọn họ hơn một chút đều có thể thấy bọn họ đang làm trò mèo.
Phương Hiếu Ninh càng mừng rỡ hơn, cô ta ôm Trịnh Tố với vẻ mặt khiêu khích:
“Không ngờ chứ chị, chị, em nói Trình Tố cuối cùng sẽ là của em đúng chứ?”
Trình Tố không còn giả vờ nữa:
“Loại chỉ biết cắm đầu vào học như cô hoàn toàn không xứng làm vợ sắp cưới của tôi.”
Buồn cười. Kẻ bỉ ổi đúng là kẻ bỉ ối, đến chia tay cũng phải hèn hạ như vậy.
Nhưng chỉ cần anh ta nói một câu chúng ta không hợp nhau thì tôi có thể suy nghĩ chút về mức độ báo thù.
Bây giờ anh ta lại trực tiếp nói “không xứng với tôi”, điều này thực sự chạm vào điểm cấm kỵ của tôi.
Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi không thủ hạ lưu tình.
9.
Tin tức về việc bọn họ đính hôn lan truyền nhanh chóng, mẹ tôi cũng đã biết.
“Được rồi, đến lúc xuất hiện rồi.”
Trong bóng tối, mẹ tôi cuối cùng cũng đứng dậy, bà đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Mẹ, dựa vào mẹ cả đấy, cả bốn người đều cần đến mẹ xử lý.”
Tôi nói đùa.
Mùa xuân năm sau, tiệc cưới của Trình Tố và Phương Hiếu Ninh chính thức được tổ chức.
Bọn họ đặc biệt chọn tổ chức hôn lễ trên một bãi cỏ, trên bãi cỏ xanh, cổng vòm và váy trắng tạo ra một cảm giác tựa như một câu chuyện cổ tích thần tiên.
Chỉ là bây giờ có nhiều hôn lễ cổ tích quá rồi, nên nó thật nhàm chán. Để mẹ con chúng tôi biến nó thành một câu chuyện cổ tích đen tối đi nha.
Trong phòng thay đồ, bỗng vọng lên tiếng xì xào bàn tán từ bên ngoài:
“Là con ả bé ba này đấy, nó cướp người đàn ông của chị nó.”
“Ai! Là ai đang nói vớ vẩn đấy!”
Phương Hiếu Ninh vừa mới trang điểm được một nửa, đột nhiên tức điên, há mồm hét lên.
Cô ta bất chấp tất cả chạy ra ngoài để tìm ra thủ phạm, nhưng mọi người đều kinh ngạc nhìn cô ta.
Cô ta không chịu bỏ cuộc, còn bắt mọi người phải nói, cô ta muốn kiểm tra xem ai vừa nói.
Thợ trang điểm không nhịn được: “Được rồi đại tiểu thư ơi, mau ngồi xuống đi, sắp muộn rồi.”
Mỗi phân đoạn trong hôn lễ đều có một giới hạn thời gian nghiêm ngặt. Việc kéo dài thời gian trang điểm cũng sẽ ảnh hưởng đến chụp hình, tiệc cưới sau đó…
Thợ trang điểm không muốn gánh tội này.
Nhưng người này cũng chính là “nội gián” mà tôi cài vào. Sau khi vất vả khiến Phương Hiếu Ninh ngồi ổn định lại, cô ấy tự lẩm bẩm:
“Làm cũng làm rồi lại còn sợ người ta bàn tán gì chứ.”
Phương Hiếu Ninh lại bùng nổ:
“Mày nói cái gì? Tao hỏi mày vừa nói cái gì?”
Mọi người đều tiến lên khuyên nhủ cô ta, khuyên này khuyên kia mới giúp cô ta bình tĩnh lại chút, nhưng tâm trạng của Phương Hiếu Ninh đã lạnh đi một nửa.
Đến lúc đón cô dâu, mọi chuyện lại diễn ra không như ý muốn.
Đôi giày cưới ban đầu được giấu kín đã “không biết tại sao” lại lộ ra, Trình Tố vừa bước vào đã nhìn thấy.
Phương Hiếu Ninh vô cùng tức giận, đội phù rể đành phải phối hợp diễn xuất, giả vờ không nhìn thấy mà đi tìm khắp nơi.
Khi đến lúc lên các món bánh trái, không biết những đứa trẻ nghịch ngợm nào đã chia nhau ăn hạt dưa hết rồi.
Đột nhiên, trên đĩa “sớm sinh quý tử” chỉ còn lại táo đỏ, lạc với nhãn, chữ “tử” đã biến mất.
Lần này, không chỉ Phương Hiếu Ninh, mà ngay cả Trình Tố cũng rất tức giận.
Trên đường đến khách sạn, Phương Hiếu Ninh điên cuồng phàn nàn với Trình Tố, nhưng không ngờ Trình Tố cũng rất tức giận, trực tiếp ném cho cô ta một câu “đừng nói nữa”.
“Đừng nói nữa? Em chịu nỗi ấm ức lớn như vậy mà anh bảo em đừng nói nữa?”
“Em ấm ức? Anh không ấm ức à?”
Trình Tố cũng mắng cô ta.
Bởi vì tôi cũng bố trí bên phía Trình Túc một “nội gián”, chiêu trò cũng giống hệt như bên của Phương Hiếu Ninh.
Bố tôi nghe thấy hai người bọn họ cãi nhau cũng bực mình mà hét lên kêu bọn họ im lại.
Không vì điều gì cả, chỉ bởi vì ông ta nghe có người nói: “Mẹ làm người thứ ba, con gái cũng làm người thứ ba, đúng là núi cao còn có núi cao hơn.”
Tuy nhiên, đây chỉ là những món khai vị mà thôi.
Khi bọn họ đến khách sạn, lúc bố mẹ của cặp cô dâu chú rể hai bên bước lên sân khấu để phát biểu, một bóng dáng mảnh khảnh và dịu dàng đột nhiên xuất hiện trong khán giả.
Khoảnh khắc người này xuất hiện, tất cả khách mời đều thốt lên ngạc nhiên.
“Lâm… Cô giáo Lâm!”
Mẹ tôi mỉm cười, bước từng bước đến trước sân khấu.
Bố tôi sửng sốt đến mức toàn thân run rẩy, ánh mắt tràn đầy biểu cảm phức tạp, giống như Chu Phác Viên với Thị Bình gặp nhau.
“Phục Anh… Là em sao?”
Khi mẹ kế nhìn thấy bà, bà ta ngay lập tức dùng khuỷu tay huých ông ta, sắc mặt bà ta tối sầm lại.
Mẹ tôi vẫn mỉm cười một lúc lâu, sau đó bà chậm rãi nói:
“Lão Phương, có chừng ấy năm mà anh đã không nhận ra tôi rồi sao?”