Giọng nói của bà ấy trầm lặng và nhẹ nhàng, nhưng nhờ có loa phóng thanh treo bên tai nên giọng nói của bà vang khắp khán phòng.
Nhưng lại có vẻ như rất đau lòng.
10.
Bố tôi nhìn bà ấy với vẻ không tin nổi, sau đó nói nói bằng giọng đang khóc run rẩy:
“Em vẫn còn sống, thật tốt quá rồi, em vẫn còn sống…”
“Tôi không dễ chết như vậy.”
Mẹ tôi kéo áo choàng: “Không đợi đến hôm nay tôi sẽ không yên lòng nhắm mắt được.”
Một cơn gió thổi qua, thổi nhẹ vạt váy của mẹ tôi. Một chiếc chân giả của bà ấy đã bị lộ ra.
“Phục Anh!”
Ngay khi bố tôi nhìn thấy, ông ta lập tức điên cuồng lao xuống sân khấu, phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, ôm chặt lấy mẹ tôi.
Mẹ kế tức giận đến mức mắng to:
“Phương Tương Như! Ông đang làm cái quái gì vậy! Ông điên rồi sao?”
Bà ta cũng lao xuống, cố gắng kéo hai người ra xa nhau mà không quan tâm đến phong thái của mình, kết quả là trong lúc hỗn loạn, mẹ tôi đã bị đẩy xuống đất, tôi với thầy Đàm vội vã lao tới đỡ bà ấy dậy.
“Khốn kiếp!”
Bố tôi vừa quay người đã vung tay tát cho mẹ kế một cái tát.
“Phương Tương Như, anh đánh tôi?”
Bà ta che khuôn mặt nóng rát của mình, hét lên đứt hơi khản tiếng.
“Tôi đánh cô đấy!”
Bố tôi quay người muốn đỡ mẹ tôi dậy nhưng đã bị thầy Đàm ghê tởm đẩy ra.
Mẹ kế không bao thể ngờ rằng, xa cách nhiều năm, khi bố tôi gặp lại mẹ tôi lại có thể nhớ thương đến thế.
Thật ra, nào đâu phải mẹ tôi quá hấp dẫn, bà ấy chỉ đoán đúng tâm lý của nhiều tên đàn ông mà thôi.
Thứ ông ta muốn chưa bao giờ là hoa hồng đỏ hay hoa hồng trắng.
Ông ta chỉ muốn đóa hoa mà ông ta không có được.
Ngay cả khi cho ông ta toàn bộ vườn hoa, ông ta cũng sẽ thấy chán và rồi bắt đầu thèm cỏ dại bên đường.
Bất cứ ai ở bên ông ta, ông ta cũng sẽ chán ghét, bất cứ ai rời xa ông ta, ông ta sẽ không bao giờ quên – bố tôi là như vậy.
Sau hơn mười năm cuộc sống hôn nhân, ông ta đã mất đi cảm giác tươi mới với người mẹ kế có đầu óc rỗng tuếch đang dần già đi.
Mỗi khi bà ta vô lý gây chuyện, ông ta đều sẽ nhớ đến người vợ cũ đầy hiểu biết của mình.
Thật kinh tởm.
Nhưng mẹ kế không hiểu, chỉ biết trút giận.
Bà ta lăn lộn điên cuồng trong hôn lễ của con gái, túm lấy quần áo của chồng và xé toạc, xé nát hoa cài ngực có chữ “bố” được viết trên đó.
Bố tôi muốn đến gần mẹ tôi, nhưng đã bị tôi và thầy Đàm vây quanh rất chặt. Ông ta vô cùng tức giận, gây lộn với mẹ kế:
“Tiêu Thuần Mỹ! Đồ đàn bà chua ngoa! Loại đáng xấu hổ!”
“Tôi đáng xấu hổ sao? Cái loại ăn bát này ngó nồi nọ như anh thì không đáng xấu hổ à?”
Lúc này, các vị khách không còn ngồi yên được nữa, người thì chạy trốn, người thì khuyên can, đột nhiên, một giọng nói bất lực vang lên:
“Mấy người quá hoang đường xằng bậy rồi đấy.”
Nói xong, ông ấy nói thêm:
“Tôi thấy chuyện hợp tác của chúng ta không cần tiến hành đâu. Một công ty gia đình mà ngay cả chuyên gia của chúng tôi cũng dám đánh, tôi thật sự không dám có hi vọng gì vào mấy người.”
Bố tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên tìm kiếm phương hướng của người nói, cuối cùng đã đối diện với ông chủ khách hàng mới.
“Chuyên gia?”
Ông ta dường như vẫn chưa nhận ra.
Ông chủ ngồi xổm xuống trước xe lăn của mẹ tôi:
“Cô Lâm Phục Anh là cố vấn chuyên gia đứng đầu của nhóm giáo sư Đàm. Gia đình anh thô lỗ với cô ấy như vậy có phải là quá thiếu tôn trọng cô ấy rồi không?”
Mẹ tôi vẫn mỉm cười nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của bố tôi thay đổi, lúc này, mũi tôi bắt đầu cay cay.
Chỉ có tôi biết những gì mẹ tôi đã trải qua.
Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, bà không ngừng đưa tôi đi tìm việc.
Và để góp nhặt thêm vào tiền sinh hoạt trong nhà, tôi cũng đi nhặt vỏ lon ở khắp mọi nơi.
Kết quả là, trong khi tôi đang nhặt những chiếc vỏ lon thì một chiếc xe lao như bay tới.
Vào thời điểm nguy cấp, mẹ đã phát hiện ra rồi cứu tôi, nhưng cái giá lại quá đắt, bà mãi mãi mất đi một chân.
Đây cũng là lý do tại sao bố tôi nghĩ rằng bà đã chết trong vụ tai nạn xe năm đó.
Sau này, người lái xe vẫn coi như có lương tâm, ông ta trả tất cả các chi phí chữa trị, còn chúng tôi vẫn phải tiếp tục sống.
Mẹ tôi dãi nắng dầm mưa đi tìm một công việc nhập liệu, nhưng đồng thời bà cũng kiên trì học tập, bà muốn tiếp tục nâng cao trình độ học vấn của mình.
Lúc tôi để bà xuất hiện lại trong khuôn viên trường đại học, mọi người đều bị sốc, bao gồm cả thầy Đàm của khi ấy vẫn còn đang là một nghiên cứu sinh tiến sĩ.
Bà đã dùng sự kiên cường cùng với trí tuệ của mình để vực dậy gia đình cũng như vực dậy sự nghiệp đã bị gián đoạn một thời gian của mình.
Chỉ có tôi hiểu những khổ sở trong quá trình đó, bây giờ trò hề này còn lâu mới thỏa mãn được khát khao trả thù của tôi.
11.
Sau khi mất đi đối tác, tập đoàn Phương thị bị tổn hại nghiêm trọng.
Và vụ bê bối của hai thế hệ bố con nhà họ Phương cũng được truyền thông đưa tin rộng rãi, gây thiệt hại nặng nề cho công ty.
Thế này vẫn chưa đủ, tôi muốn giáng cho bọn họ một đòn chí mạng.
Trước đây, tập đoàn Phương thị nghĩ bọn họ có mối quan hệ tốt với chính phủ nên vẫn có thể nhờ được giúp đỡ.
Nhưng ngay sau đó, đoạn video trong buổi tiệc tối hôm đó đã được lan truyền rộng rãi trên mạng.
Nó quay lại cảnh xe của nhà họ Phương hiên ngang lao vun vút trên đường, như thể đang khoe khoang.
Mà trong buổi sáng hôm đó, ông Ngô – một người đức cao vọng trọng trong tỉnh đã nghỉ hưu vừa mới qua đời vì bạo bệnh, mọi người đều để tang.
Thật ra, tôi đã nhắc nhở hai người bọn họ, nhưng bọn họ đã ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nghĩ cách so bì với tôi.
Hậu quả là bây giờ video ngày càng lan rộng, vừa hay hiện tại đang là “tháng tiết kiệm”, toàn bộ thành phố M phải hứng chịu chỉ trích.
“Có mỗi nhà anh giàu có? Có mỗi nhà anh biết khoe khoang mình giàu à?”
Bí thư thành ủy gọi bố tôi và Trình Tố đến văn phòng, lớn tiếng mắng.
Chưa kể đến người dân.
Lúc đầu họ không biết là ai, nhưng giờ biết rồi thì họ bắt đầu điên cuồng tẩy chay.
【Ghét người giàu thì ghét người giàu, dù sao đi nữa, tôi cũng chỉ đại diện cho cá nhân tẩy chay công ty xoa hoa lãng phí này.】
Trong khu vực bình luận, có một bình luận hot rất bắt mắt.
Giữa những rắc rối bên trong cũng như bên ngoài, công ty đang trên đà sụp đổ.
Cuối cùng, bọn họ cũng nghĩ đến tôi.
Trình Tố đến gặp tôi, đôi mắt rưng rưng:
“Hiếu Lương, anh biết sai rồi, công ty rất cần sản phẩm của em, em có thể trở về cứu công ty không?”
Lúc này, tôi đang chuẩn bị lên đường tham gia dự án ở nước ngoài của vị giáo sư nổi tiếng đó.
Tôi bị chọc cười, đẩy tay anh ta ra: