1.
Khi ta được Thái Hoa Đế Quân từ nhân gian đưa tới Cửu Trùng Thiên thì tất cả Tiên Quân đều cho rằng hắn điên.
Sau đó, hắn rút long mạch dưới chân núi Côn Lôn, bỏ đi tu vi ba ngàn năm, tự mình trồng tiên cốt cho ta.
Lúc này, chúng tiên mới hiểu được, ta mặc dù chỉ là phàm nhân, nhưng là nốt chu sa, là ánh trăng sáng trong lòng của Thái Hoa Đế Quân.
Hắn nói, hắn muốn cùng ta chia sẻ năm tháng dài đằng đẵng, vĩnh viễn không chia lìa.
Hắn yêu ta tận xương tủy, và ta cũng tin tưởng hắn.
Cho đến khi hắn lại lần nữa hạ phàm và đưa về một nữ tử tên Liễu Như Yên.
Liễu Như Yêu eo thon, mỏng manh, là nữ tử trong định mệnh khắc trên đá Tam Sinh của Thái Hoa Đế Quân.
Hôm qua, trên đá Tam Sinh vừa xuất hiện một cái tên thì hôm nay Thái Hoa đã tìm nàng ta và đưa về trời.
Nhưng tình duyên gút mắc giữa ta và Thái Hoa đời thứ chín mươi chín vẫn còn in sâu trong tâm trí ta như vừa mới hôm qua.
Hắn từng vì ta chắn kiếm, cũng từng vì ta một đêm bạc đầu.
Ta từng vì hắn khóc ra huyết lệ, lại vì hắn đổ máu. Nên ta không xem trọng sự xuất hiện của Liễu Như Yên.
Ai ngờ, nàng ta lại chủ động tìm tới.
Nàng ta mặc một thân y phục phượng hoàng, tại Cửu Thiên linh khí dồi dào khiến ai ai cũng chói mắt.
Nàng ta khinh bỉ cầm tay áo của ta lên, nói: “Nghe nói ngươi chính là nữ nhân lúc trước giúp ta chiếu cố Thái Hoa Đế Quân? Đế Quân đối với ngươi cũng không tốt nhỉ? Lúc ta ở trần gian đã ăn mặc tốt hơn ngươi bây giờ rồi.”
Ta nghe nói nàng ta ở nhân gian là một công chúa.
Mà ta chỉ là một cô gái không cha không mẹ bán đậu phụ. Ta không quen mặc những y bào rườm rà kia.
Ta hất tay nàng ta ra, không muốn nói chuyện nhảm với nàng ta nữa.
Nhưng nàng ta lại lần nữa đứng ở trước mặt ta, móng tay đỏ tươi thoáng cái chọc mạnh vào ngực ta.
“Ai cho ngươi đi? Ta cho ngươi đi sao?”
“Bất quá, nếu ngươi muốn đi cũng được, trước tiên đem đồ thuộc về ta trả lại cho ta đi!”
Nàng ta tin tin, kiêu ngạo, cứ như thể nàng ta là Hoàng hậu ở nhân giới.
Ta thật sự không hiểu, trong người ta thì có thứ gì thuộc về nàng ta.
“Là cái gì?” Ta lạnh lùng hỏi.
Nàng ta đắc ý cười cười: “Tiên cốt của ngươi. Bản thân ngươi chỉ là phàm nhân, bất quá thừa dịp ta không bên cạnh nên tìm cách sưởi giường cho Đế Quân vài năm. Chắc ngươi sẽ không mượn cớ này để thành tiên đấy chứ?”
Ta cười lạnh, lòng bàn tay đã nổi lên một cỗ tiên lực.
Thái Hoa trồng tiên cốt cho ta, chính là vì để cho ta ở Cửu Trùng Thiên có thể bảo vệ tốt chính mình.
Cho nên, trước khi nàng ta có thể nói thêm, ta đã ném nàng ta bay ra ngoài.
“Đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ta sẽ hủy hoại hài cốt của ngươi.” Ta tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ta chưa từng thấy ai trơ trẽn như vậy.
Ta xoay người rời đi, lại thấy được thân ảnh xa xa bay tới.
Ta quay người bỏ đi nhưng xa xa đã thấy bóng dáng quen thuộc bay đến, là Thái Hoa của ta.
Ta mừng rỡ tiến lên, chỉ thấy hắn đang ôm Liễu Như Yên mảnh mai.
Nàng ta giả vờ nhắm mắt lại ngất xỉu, thừa dịp Thái Hoa không chú ý thì len lén cho ta một ánh mắt chế nhạo.
“Thái Hoa, nàng ta… ” Ta cũng rất tủi thân, hít hít mũi, mở miệng rồi nói.
Ai ngờ Thái Hoa lại cắt ngang lời ta.
“Tô Ly, ta không ngờ ngươi lại là người có lòng dạ độc ác như vậy.” Thanh âm của hắn lạnh như băng còn mang theo uy áp.
Ta ngây ngốc tại chỗ, từng trận hàn ý lan rộng khắp tứ chi khiến ta như bị đóng băng.
Nhưng Thái Hoa cũng không nhìn ta một cái, chỉ ôm Liễu Như Yên vội vã rời đi.
2.
Ta đang chờ Thái Hoa đến xin lỗi ta, chờ hắn đến dỗ dành ta.
Trước kia hắn không cẩn thận hung dữ với ta, đều sẽ quỳ xuống ra vẻ đáng thương mà nhìn ta.
Đế Quân cao lãnh trước mặt người khác, ở trước mặt ta tựa như một đứa trẻ tội nghiệp, ta luôn mềm lòng mà tha thứ cho hắn.
Nghĩ tới đây ta nhếch khóe môi, Thái Hoa lần này tới cầu xin ta tha thứ, ta nhất định phải giận dỗi hắn lâu một chút.
Liễu Như Yên đã sỉ nhục ta như vậy, ta chỉ đuổi nàng ta đi mà thôi.
Phải biết rằng, thời điểm vừa tới Cửu Trùng Thiên, những Tiên Nga từng khinh bỉ ta đều bị Thái Hoa đày đến Vô Vọng Hải canh giữ đá ngầm.
Ngày thứ năm, ta rốt cục đợi được Thái Hoa.
Ta cố ý ngồi nghiêng không nhìn hắn, lạnh như băng nói: “Chàng còn tới làm gì?”
Nhưng cằm của ta lại bị nắm chặt, áp lực mạnh vô cùng, dường như muốn bóp nát ta.
Thái Hoa ép ta nhìn hắn.
Ta xoay người, nước mắt rơi xuống, tủi thân nói: “Chàng làm đau ta!”
Thái Hoa nhìn chằm chằm ta hồi lâu, không nói lời nào.
Sau đó hắn đột nhiên buông tay, nhưng vì sức của hắn quá mạnh nên ta bị ném thẳng vào tường.
Nhìn ta như bùn nhão ngã trên mặt đất, trong mắt hắn hận ý ngập trời.
“Tô Ly, sao ngươi lại trở nên như thế? Lúc mới đến Cử Thiên, ngươi rụt rè và nhát gan đến thế nào? Như Yên bây giờ cũng không khác ngươi ngày ấy. Thế mà ngươi lại đánh nàng ấy bị thương nặng đến như vậy.”
Trong miệng mùi máu tươi tràn ngập, ta đem từng ngụm máu nuốt xuống.
“Chàng biết nàng ta nói gì với ta không?” Ta gằn từng chữ.
“Khi ta mới đến Cửu Trùng Thiên, những tiên nga kia mặc dù có khinh nhục ta, nhưng không có ai muốn rút xương cốt của ta!”
Thái Hoa từ trên cao nhìn xuống ta, lạnh lùng nói: “Nàng chỉ muốn hỏi ngươi một thứ, huống chi thứ kia quả thật không thuộc về ngươi, ngươi chỉ là một phàm nhân.”
Vốn không thuộc về ta…
Nhưng tiên cốt kia là hắn tự tay luyện ra, lại từng chút đẩy vào thân thể của ta.
Khi đó, hắn nói với ta: “A Ly, ta muốn nàng và ta cùng sống bên nhau mãi mãi. Trên trời dưới đất, chỉ cần một ngày ta còn ở đây thì nàng cũng sẽ ở đây.”
Căn tiên cốt này là để cho ta cùng Thái Hoa vĩnh viễn bên nhau.
Hiện tại, chính ta mới là người không xứng.
Ta nhìn hắn, bất tri bất giác đã rơi lệ đầy mặt.
Thái Hoa có biết mình đang nói gì không?
“Thái Hoa…” Giọng ta khàn khàn và hèn mọn.
Ta chỉ muốn hắn nhìn ta một chút. Liệu hắn còn nhớ rõ gút mắc cùng tình yêu giữa ta và hắn đời thứ chín mươi chín không?
Hắn có còn nhớ rõ, thời khắc trồng tiên cốt ấy, tất cả mọi thứ của ta ở thế gian đều bị xóa bỏ. Ta thật sự đã là người của hắn.
Mọi thứ ta đều bỏ lại để trở thành người của hắn.
Ánh mắt hắn lóe lên, ngữ khí cũng trở nên ôn hòa, nhưng lời nói ra lại vô cùng tuyệt tình.
“Như Yên trọng thương, cần tiên cốt, nàng đưa tiên cốt cho nàng ấy, ta lập tức xem như chuyện trước đó chưa từng xảy ra.”
“Nàng mất đi chỉ là tiên cốt, còn Như Yên nếu không có nó thì sẽ mất mạng.”
Ta chống tay xuống đất, cắn rách môi, hét lên: “Cút đi!”
Nhưng Thái Hoa không đi, đôi môi của hắn mím thành một đường thẳng.
“Tô Ly, đây là ngươi tự tìm khó cho bản thân. Đừng trách ta.”
Một luồng lực cực mạnh đem ta kéo lên không trung, mà mỗi một cái xương của ta đều giống như bị bẻ gãy.
Ta khiếp sợ nhìn nam nhân ta yêu mấy trăm năm. Hắn muốn rút tiên cốt của ta, đưa đi cho chân mệnh thiên nữ của hắn.
“Tô Ly, ngươi đừng trách ta nhẫn tâm, ta đã cho ngươi cơ hội.”
“Như Yên nói phàm nhân luôn tham lam, ta vốn không tin, không ngờ chính ta lại nhìn lầm ngươi.”
“Từ nay về sau, nếu ngươi đối với Như Yên một lòng tôn kính thì Cửu Trùng Thiên còn có một chỗ cho ngươi, nếu không…”
Đoạn sau đó ta đã không thể nghe rõ.
Mỗi một nơi trên thân thể của ta đều như bị xé rách, bị vặn xoắn. Lúc ta từ trên không trung rơi xuống đất thì ta đã mất đi hết tri giác.