3.
Ta nghĩ, nếu như cứ thế mà chết thì cũng tốt.
Ta nhất định sẽ uống hết canh Mạnh Bà để rũ sạch mọi thứ.
Tất cả yêu hận, tất cả mê đắm, ta đều không cần nữa.
Nhưng ta vẫn còn sống và ta thức dậy với một trái tim tan nát.
Đứng ở đầu giường là Nam Vũ Tiên Quân.
Y từ phàm nhân phi thăng, thời điểm làm phàm nhân, có một thời gian khốn đốn, ta thường xuyên gọi y đến sạp của ta ăn đậu phụ.
Lúc vừa tới Cửu Trùng Thiên, cũng là y đối với ta quan tâm rất nhiều.
“Tô Ly, nàng… mang thai, nàng biết không?” Y há miệng, cuối cùng nói ra.
Đôi mắt khô khốc của ta có một tia sáng, chờ đến khi ta kịp phản ứng, hai tay đã đặt ở trên bụng.
Ta lại có thai vào lúc này.
Nam Vũ Tiên Quân do dự hỏi: “Nàng định làm gì… Thân thể hiện tại của nàng chưa chắc có thể sinh hạ đứa bé này.”
Ta túm lấy ống tay áo của Nam Vũ và cầu xin: “Đừng nói với Thái Hoa rằng ta muốn sinh con.”
Nam Vũ lại nghiêm mặt nói: “Nàng có bao giờ nghĩ rằng đứa nhỏ này có thể là hy vọng duy nhất để thay đổi tình thế hiện tại không?”
Ta hiểu ý của Nam Vũ, y hy vọng ta lấy đứa bé này ra tranh sủng.
Ta lắc đầu: “Nam Vũ, ta muốn về bán đậu phụ.”
Trên mặt y rốt cục nở nụ cười. Y từ trong ngực móc ra một viên tiên đan, đưa vào trong miệng của ta.
“Viên tiên đan này có thể giữ lấy tính mạng của nàng, cũng có thể bảo vệ hài tử trong bụng. Nàng ráng nhịn, năm ngày sau, Thái Hoa cùng Liễu Như Yên tổ chức đại hôn, tam giới tân khách tề tụ, Cửu Trùng Thiên sẽ lơi lỏng tuần tra, ta sẽ đưa nàng hạ phàm.”
Đầu óc ta ong ong cả lên.
Năm ngày sau, là ngày Thái Hoa cùng Liễu Như Yên đại hôn.
Ta đến Cửu Trùng Thiên đã ba năm, hắn chưa bao giờ đề cập với ta chuyện thành hôn.
Ta từng cho rằng… Thần tiên đã thoát khỏi nhân giân nên không còn quan trọng danh phận, lễ nghi thế tục.
Thì ra, chỉ là không đủ yêu mà thôi.
Nam Vũ tiếp tục nói: “Ta đã chuẩn bị tốt hết thảy, đến lúc đó, ta đối với bên ngoài tuyên bố nàng trượt chân rơi xuống Tru Tiên Đài, hài cốt không còn, lúc đó là đại hôn, chắc hẳn Thái Hoa sẽ không tìm nàng.”
Ta từ trên giường lăn xuống, nước mắt rơi xuống, đối với Nam Vũ hành đại lễ.
“Nam Vũ Tiên quân đại ân đại đức…”
Nam Vũ sửng sốt, lại lập tức nâng ta dậy.
Không ngờ ngay lúc đó, Thái Hoa lại xuất hiện.
Liễu Như Yên dựa sát vào trong ngực hắn, đắc ý nói: “Đế Quân, ta nói có sai, nữ nhân này đã sớm phản bội chàng. Đế Quân xem nàng vừa mới mấy ngày không gặp đã cùng vị tiên quân kia bên nhau, thành ra thể thống gì.”
Ánh mắt Thái Hoa nhìn ta đầy sát ý.
“Ta không có…”
Nhưng ta còn chưa nói xong, một đạo kim quang lóe lên.
Nam Vũ đỡ lấy hai cánh tay của ta trực tiếp bị hất bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe trên mặt ta.
Y bị quăng vào một cây cột, miệng phun máu tươi, trực tiếp hôn mê.
“Không!” Ta gào lên thành tiếng, bổ nhào về phía Nam Vũ.
“Ngươi còn dám tới gần hắn một bước, ta sẽ làm cho hắn thần hồn vỡ nát, xương cốt tan rã.” Thái Hoa gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Toàn bộ đại điện đều như bị đóng băng, hai chân của ta cũng bước không nổi.
“Ta nói ta không có, chàng và ta đã mấy trăm năm tình nghĩa, chàng tin nàng ta mà lại không tin ta!”
Hắn lại lạnh lùng xuất kiếm Vạn Hoa, từng bước từng bước đi về phía Nam Vũ.
Thái Hoa muốn giết Nam Vũ!
Nam Vũ vì thành tiên mà khổ tu mấy trăm năm, ta sao có thể để cho y vì ta mà một lần nữa luân hồi…
Cuối cùng, tất cả phẫn nộ hóa thành bi thương, ta lê đến cầu xin.
“Chàng buông tha cho y đi. Chàng bảo ta thế nào cũng được, ta cầu xin chàng hãy tha cho Nam Vũ.”
Ta quỳ gối trước mặt Thái Hoa Đế Quân, chặn bước chân hắn bước về phía Nam Vũ.
Nhưng đây là lần đầu tiên trong hàng trăm năm, ta quỳ gối trước mặt hắn.
Ta còn nhớ rõ, hắn từng nói với ta, ta vĩnh viễn không cần quan tâm những lễ tiết này, ta không cần sợ hắn, ta chỉ cần yêu hắn, bởi vì ta là thê tử của hắn.
Nhưng giờ ta sợ chết khiếp.
Ta quỳ bò đến dưới chân hắn, kéo giày hắn, gào thét: “Ta sai rồi, đều là lỗi của ta, chàng buông tha cho y đi.”
Ta sai ở chỗ đã yêu Thái Hoa, nhưng Nam Vũ vô tội, y chỉ muốn cứu ta.
“Nam Vũ Tiên Quân tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thoát, phạt hắn hóa thành tượng đá trấn thủ Vạn Quỷ Động một ngàn năm.”
“Mà ngươi, phàm nhân Tô Ly, lòng không chung thủy, không giữ nữ đạo, từ nay về sau đến cung vị hôn thê của bổn đế để hầu hạ nhằm chuộc tội nghiệt.”
4.
Ha ha, ta có tội, ta nghiệp chướng nặng nề, không vì cái gì khác, chỉ vì ta yêu Thái Hoa.
“Vì sao không giết ta?” Hai mắt ta đỏ bừng, chất vấn như phát điên.
Đôi môi Thái Hoa mím thành một đường, nửa ngày không nói.
Ngược lại là Liễu Như Yên kéo cánh tay Thái Hoa, làm nũng nói: “Đế Quân, nếu nàng ta đã nhận tội, không bằng thỏa lòng của nàng ta, cho nàng một chén canh Mạnh Bà để cho nàng tiến vào luân hồi đi. Từ nay về sau không còn có người quấy rầy chúng ta.”
Ta cười đến mức không thể ngừng.
Ta chỉ vào Thái Hoa, quát: “Ta vốn cái gì cũng không nhớ rõ, là ngươi, là ngươi đưa ta về Cửu Trùng Thiên, đem chín mươi chín kiếp buộc ta nhớ lại. Vừa vặn, ta cũng chán. Canh Mạnh Bà ở đâu? Ta muốn uống! Ta cam đoan sau này sẽ quên sạch ngươi!”
Đột nhiên, ngón tay thon dài mạnh mẽ của Thái Hoa bóp cổ tôi, hơi thở lạnh như băng phun lên mặt ta.
“Ngươi dám!”
“Ngoan ngoãn hầu hạ Như Yên, nếu không ta sẽ khiến Nam Vũ thần hồn vỡ nát, vĩnh viễn không thể vào luân hồi.”
Giọng nói của hắn lạnh lùng, vô tình lại giống như băng tuyết tích vạn năm, ép ta không thở nổi.
Ánh mắt Liễu Như Yên nhìn ta trở nên phức tạp mà tàn nhẫn.
Nhưng ta không quan tâm nữa.
Thái Hoa ôm Liễu Như Yên chân trước rời đi, chân sau ta đã bị kéo vào Yên Hoa cung.
Đây là Thái Hoa vì Liễu Như Yên sắp xếp, dùng làm hỉ điện thành thân của cả hai.
Yên Hoa chính là Liễu Như Yên và Thái Hoa.
Ta có tài đức gì mà khiến hắn muốn làm ta nhục nhã đến mức này?
5.
Liễu Như Yên làm nũng nói nàng ta nhớ mỹ thực thế gian.
Thái Hoa ngay lập tức nghĩ đến ta, người đang quỳ trên mặt đất lau sàn nhà.
Hắn ra lệnh: “Tô Ly, ngươi ở nhân gian làm đậu phụ, nếu như Như Yên muốn ăn thì ngươi phải làm cho nàng ấy ăn.”
Ta chỉ cảm thấy buồn cười, hắn từng nói với ta, về sau chỉ cho phép ta làm đậu phụ cho một mình hắn hưởng dụng.
Thì ra, hắn và Liễu Như Yên đã thân mật đến không phân biệt thân phận nữa rồi.
Trước khi rời đi, Thái Hoa còn cố ý dặn dò một câu, không kẻ nào được giúp ta.
Rõ ràng hắn biết ta bây giờ chỉ là một phàm nhân, mỗi bước đi đều phải gánh chịu sự áp bức của linh lực tại Cửu Thiên.
Lúc xay đậu, Liễu Như Yên nằm trên ghế quý phi, còn không quên dùng tiên pháp tạo áp lực thêm cho ta.
Đến thời điểm cuối cùng, ta phải quỳ xuống để đẩy cối, đầu gối bị mài đến máu tươi đầm đìa, còn có thể thấy xương.
Nhưng khi ta bưng đậu phụ đến trước mặt Liễu Như Yên, nàng ta lại cười lạnh rồi hất xuống đất.
“Lạnh rồi.”
Ta lại đi làm, nàng ta lại hất xuống đất.
“Mềm quá.”
Sau đó thắt lưng của ta đã hoàn toàn không thẳng lên được, chỉ có thể gian nan bò trên mặt đất.
Nàng ta lại nhào vào trong ngực hắn khi Thái Hoa trở về, hai mắt rưng rưng, há miệng ấp úng nhưng một câu cũng không nói được.
Thái Hoa hoảng hốt ôm nàng ta, vội la lên: “Như Yên, nàng làm sao vậy, nàng nói đi!”
Liễu Như Yên chỉ chỉ ta, lại chỉ chỉ đậu trên mặt đất, một chữ cũng không phát ra được, chỉ vùi đầu ở trong lòng Thái Hoa khóc lớn.
Trong nháy mắt ta hiểu được, nàng ta đang làm cái gì.
Nàng ta đang chỉ cho Thái Hoa thấy chính ta đã khiến nàng ta không nói được vì ăn đậu phụ do ta làm.
Thái Hoa cũng hiểu, vì thế, hắn bóp cổ ta nhấc cả người ta khỏi mặt đất.
“Tô Ly, ngươi làm cho ta quá thất vọng. Ta không ngừng cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không biết hối cải, ngay cả chuyện hạ lưu như độc hại Như Yên mà ngươi cũng làm được.”
“Ngươi còn gì để nói!”
Ta hít thở không thông và ta nghĩ đến đứa bé trong bụng.
Ta chết không đáng tiếc, nhưng đứa trẻ vô tội.
Ta không muốn dùng đứa trẻ đến tranh sủng. Ta chỉ muốn dùng một mạng của ta, đổi một mạng cho đứa trẻ.
Vì thế, ta dùng hết sức lực bắt lấy cổ tay Thái Hoa, cố gắng nói: “Ta… Ta có thai…”
“A a a…”
Đau đớn kịch liệt chợt truyền đến, không nghĩ tới đây là âm thanh cuối cùng ta phát ra.
Cổ họng ta dường như bị xé rách, thứ gì đó cứng cứng bị kéo ra ngoài.
Ta không thể phát ra âm thanh.
Thái Hoa buông ta xuống giống như miếng vải rách, hai tay kéo một vật màu vàng bỏ vào miệng Liễu Như Yên.
“Như Yên, nàng đừng khóc, ta lấy khẩu thức của nàng ta cho nàng.”
“Nàng ta hại nàng thành như vậy, đây là nàng ta gieo gió gặp bão, nàng không nên tự trách.”
Từng ngụm từng ngụm máu tươi từ cổ họng của ta tuôn ra, bụng dưới của ta đau đớn. Ta như giòi bọ vặn vẹo trên mặt đất, nhưng không có thanh âm nào phát ra.
Thái Hoa cuối cùng cũng quay lại nhìn ta.
Hắn nên nhìn thấy vết thương lộ ra xương trắng trên đầu gối của ta, và hắn cũng nên nhìn thấy toàn thân ta đều đầy máu.
“Ngươi… vừa rồi muốn nói cái gì?” Hắn theo bản năng hỏi.
Ha ha.
Thật sự rất buồn cười.
Nhưng ta cười không nổi.
Bởi vì, con ta đã không còn.
Nam Vũ cho tiên đan bảo vệ cái thai, nhưng làm sao chống đỡ uy áp của Thái Hoa Đế Quân tàn bạo.
Ta chỉ tự hỏi tại sao ta vẫn chưa chết.