Chọc Giận Nữ Thần

Chương 3


6.

Đại hôn của Thái Hoa và Liễu Như Yên đúng hạn cử hành. Tam giới chúc mừng, tất cả khách mời đều tụ tập ở Yên Hoa cung.

Ta nhìn thấy Liễu Như Yên mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, đứng ở bên cạnh Thái Hoa, tươi đẹp lại kiều diễm.

Thái Hoa cúi đầu nhìn nàng ta, trong mắt tràn đầy sủng ái cùng dịu dàng.

Ta lại giống như một bà lão, đứng cũng đứng không nổi.

Hai tay ta chống trên mặt đất, từng chút từng chút bò ra khỏi Yên Hoa cung.

Ta không có tiên thuật, muốn chạy khỏi nơi này chỉ có một biện pháp.

Đó chính là Tru Tiên Đài.

Từng chút từng chút tới gần Tru Tiên Đài, ta giống như sống lại một chút.

Ta rất muốn trở lại ngày trước khi còn bán đậu phụ. Cứ như vậy cơm rau dưa, bình bình đạm đạm sống hết cả đời.

A Dũng bán thịt heo sát vách, tuy rằng bộ dạng không đẹp như Thái Hoa, nhưng hắn luôn ở trước mặt mọi người che chở cho vợ hắn.

Từ đầu đến cuối, ta chỉ muốn làm một thê tử như vậy thôi.

Ta nhảy khỏi Cửu Trùng Thiên. Đón gió tự do, ta không ngừng rơi xuống, thân thể tàn tạ không chịu nổi cũng dần dần theo gió biến mất.

Nhưng hình như ta nghe thấy ai đó gọi ta.

“A Ly, đừng…”

“A Ly, đừng bỏ ta lại…”

“Ta sai rồi, ta quá sai rồi…”

Giọng nói rất đáng ghét, cũng may ta đã cách nó rất xa và không nghe thấy gì nữa.

7.

Nam Vũ từng nói với ta, bất luận là thần hay Phật, từ Tru Tiên Đài nhảy xuống, nhất định thần hồn đều nát, xương cốt cũng không còn.

Huống chi ta chỉ là phàm nhân, chắc chắn sẽ chẳng còn gì sót lại.

Chết đi như thế cũng sạch sẽ.

Nhưng ta không chết.

Ta tỉnh dậy trong băng hà vạn năm ở núi Côn Lôn. Thời khắc ta mở mắt thì vạn vật ở Côn Lôn cũng sống lại.

Ta còn nhớ rõ Thái Hoa, nhớ rõ tình duyên gút mắc với hắn chín mươi chín đời, nhớ rõ sự vô tâm và tàn nhẫn của hắn ở đời thứ một trăm.

Nhưng đó chỉ là một mảnh nhỏ trong ký ức rất dài của ta.

Thượng cổ thần thú Kỳ Lân lăn lộn trên mặt tuyết, lại nằm ở trước mặt ta.

“Cửu Thiên Huyền Nữ, người rốt cục tỉnh rồi! Hu… hu… hu… ba vạn năm rồi đấy, ta nhàm chán muốn chết.”

Ta là Cửu Thiên Huyền Nữ, nữ thần đầu tiên kể từ khi khai thiên lập địa, đã ngủ ba vạn năm.

“Người tỉnh lại đúng lắm lắm, chúng ta đi đánh nhau đi. Cửu Trùng Thiên có một thằng nhóc, thừa dịp người đi ngủ đã trộm đi long mạch của núi Côn Lôn, ta còn chưa tìm nó tính sổ.”

Xương sống của ta truyền đến cảm giác đau đớn, ta mỉm cười cay đắng.

Thì ra tiên cốt chính là dùng long mạch dưới núi Côn Lôn luyện thành, vốn là đồ của ta.

Ta từ trong băng hà đứng dậy, và cứ mỗi bước ta đi, phần gỗ chết lại tái sinh thành mùa xuân.

Ngay khi ta mở miệng, băng liền tan.

“Được rồi, đã đến lúc ta đi lấy lại đồ của mình.”

Nhưng trước đó, ta đi Vạn Quỷ động một chuyến.

Nơi này giam giữ ác quỷ tội ác tày trời, bọn họ oán hận chất chứa quá sâu, tội ác quá nặng. Nhưng đám tiên nhân ở Cửu Trùng Thiên lại không thể tiêu diệt được bọn họ nên đã đưa các tiên nhân bị tội hóa thành tượng đá trấn áp ở đây.

Ta nhìn thấy Nam Vũ Tiên Quân.

Tượng đá ôn nhuận như ngọc của y ngồi xếp bằng trên mặt đất, không buồn không vui.

Nhưng sau khi nhìn thấy ta, tượng đá chợt rơi lệ.

Ta giơ tay lên, Vạn Quỷ động ầm ầm sụp đổ, chúng ác quỷ trong nháy mắt biến mất.

Nam Vũ cũng ở trước mặt ta dần dần khôi phục chân thân.

Y nhìn chằm chằm ta hồi lâu, rốt cục thành tâm bái phục: “Cửu Thiên Huyền Nữ lịch kiếp mà trở về, công lực tăng nhiều, đây là phúc lành.”

8.

Nam Vũ đưa cho ta xem hình ảnh phản chiếu ngày đó của Cửu Trùng Thiên.

Thì ra, đại hôn của Thái Hoa Đế Quân trên Cửu Trùng Thiên cuối cùng cũng không hoàn thành.

Lúc hắn cùng Liễu Như Yên bái thiên địa, hắn cố ý bảo tiên sứ đưa ta đi xem lễ.

Mà khi đó ta đã nhảy xuống Tru Tiên Đài.

Tiên sứ nghiêng ngả lảo đảo phục mệnh với hắn: “Khởi bẩm Đế Quân, Tô cô nương, Tô cô nương…”

Thái Hoa nhíu mày, cắt ngang nói: “Dù chỉ còn thi thể thì cũng phải khiêng nàng ta tới cho ta.”

Tiên sứ cắn răng một cái nói: “Khiêng không được, Tô cô nương nhảy xuống Tru Tiên Đài…”

“Không có khả năng! Nàng ta dám!” Thái Hoa rống giận, nhưng thanh âm lại run rẩy.

Khuôn mặt trắng bệch của hắn nhảy xuống đài cao, Liễu Như Yên gắt gao kéo góc áo hắn.

“Đế Quân, chàng muốn đi đâu? Chàng không cần ta sao? Ta là chân mệnh thiên nữ của chàng…”

Thái Hoa lại hất nàng ta ra, chạy tới Tru Tiên Đài.

Từ Yên Hoa cung đến Tru Tiên đài, ba nghìn bậc ngọc, đều có vết máu của ta.

Ta đã trèo lên đó.

“Tại sao nhiều máu như vậy? Tại sao…” Thái Hoa giận dữ rống lên thành tiếng.

Hồi lâu không có ai trả lời hắn.

Sau đó, rốt cuộc có tiên sứ thở dài một hơi, lành lạnh nói: “Đế Quân có thể đã quên, Tô cô nương sau khi bị ngài rút tiên cốt thì chỉ là phàm nhân. Phàm nhân bị thương đều sẽ chảy máu.”

Lại có tiên sứ phụ họa nói: “Ngày đó ngài bảo nàng xay đậu cho Liễu cô nương, đầu gối nàng bể nát, cũng khó trách nhiều máu như vậy, là bò lên đây đấy.”

“Không chỉ có như thế, buổi tối hôm đó ta nhìn thấy nàng cắt rất nhiều quần áo cho trẻ con, vừa đốt vừa khóc, một câu cũng không nói.”

Thái Hoa dùng chân dẫm nát một bậc ngọc rồi quỳ xuống đất.

“Quần áo của trẻ con…” Hắn thì thào ra tiếng.

Hắn lại một quyền nện xuống đất, buồn bã nói: “Nàng vì cái gì lại không nói nàng đang mang thai… Ta… ta…”

“Đế Quân, ngài quên rằng khẩu thức của Tô cô nương là chính tay ngài lấy đi sao?” Tiên Nga liền nhắc nhở.

Thái Hoa quỳ gối trên bậc thềm ngọc thất thanh khóc rống.

Liễu Như Yên lảo đảo chạy tới, từ phía sau ôm lấy Thái Hoa, khóc ròng nói: “Nàng đã chết, Đế Quân, chàng còn có ta.”

Thái Hoa lại bóp chặt cổ họng của nàng ta, chất vấn: “Ngày đó Tô Ly thật sự hạ độc khiến ngươi bị câm sao?”

Liễu Như Yên sắc mặt trắng bệch, giãy dụa nói: “Ta… ta ăn đậu phụ của nàng mới nói không được… Đế Quân, chàng… chàng cũng thấy mà.”

Tiên Nga lại nói: “Ngày đó Liễu cô nương một miếng đậu phụ cũng không ăn, đều hất xuống đất.”

Tay Thái Hoa càng siết chặt, Liễu Như Yên giãy chết.

“Ta là thiên nữ chân mệnh của chàng, nàng ta chỉ là một phàm nhân…”

“Ta muốn ngươi đền mạng cho nàng!” Thái Hoa gằn từng chữ, trên mặt Liễu Như Yên đã trở nên xanh tím.

Nhưng nỗi sợ chết cũng khiến nàng ta phát điên: “Đế Quân, ngài chẳng lẽ đã quên, rút tiên cốt chính là ngài, lấy khẩu thức cũng là ngài, ngay cả đậu phụ cũng là ngài bảo nàng ta làm cho ta ăn!”

“Là ngài giết nàng ta, là ngài giết nàng ta cùng hài tử!”

Liễu Như Yên lên án đinh tai nhức óc, Thái Hoa ngã ngồi dưới đất.

Liễu Như Yên thở gấp mấy hơi, lại quát: “Thừa nhận đi, Đế Quân cũng khinh thường nàng như ta. Ngài cho rằng dù thế nào đi nữa nàng ta cũng sẽ không rời đi.”

“Nàng ta là loại ti tiện, chỉ có thể dựa vào sủng ái của ngài mà sống, nghe nói nàng ta bồi ngài chín mươi chín kiếp, ta rất tò mò chín mươi chín kiếp này là như thế nào mà bên nhau…”

Một cái tát giáng thẳng vào mặt Liễu Như Yên.

Là Thái Hoa đánh nàng ta.

Liễu Như Yên điên cuồng cười to: “Đế Quân, ngươi thừa nhận đi, ngươi chính là thích đánh nữ nhân, đánh chết Tô Ly, hiện tại lại muốn đánh chết ta. Ta chính là thiên nữ chân mệnh của ngươi. Ngươi muốn nghịch thiên, đúng không?”

9.

Nam Vũ lo lắng nhìn ta, thở dài một tiếng.

Trên thực tế, nội tâm của ta vô cùng bình lặng.

Lần độ kiếp này của ta chính là phải buông xuống. Ta có thể từ trong giấc ngủ vạn năm tỉnh dậy, chứng tỏ ta đã buông xuống.

Hiện tại, Thái Hoa đang đè ép Liễu Như Yên quỳ bò ba ngàn bậc ngọc. Hắn muốn nàng ta bò qua con đường ta đã từng leo lên.

Hắn muốn cùng Liễu Như Yên chuộc tội với ta, chuộc tội với hài nhi đã chết của ta.

Hắn có thể muốn cảm động trời xanh, lại nửa điểm không cảm động được ta.

“Ngài muốn đi xem sao?” Nam Vũ thử thăm dò.

“Ta muốn đi lấy lại đồ của ta.” Ta bình tĩnh nói.

Bọn họ muốn nhảy Tru Tiên Đài cũng được, muốn kéo dài hơi tàn cũng được, không thể mang theo long mạch núi Côn Lôn của ta, cũng không thể mang theo khẩu thức của ta.

Khi ta đi tới Cửu Trùng Thiên, uy áp cường đại quét ngang qua mọi thứ.

Vạn thú kêu vang, bách điểu tề tụ.

Thái Hoa quỳ trên bậc ngọc khóc lớn, hắn không khỏi rùng mình.

Hắn ngẩng đầu, ta cưỡi thần thú Kỳ Lân xuất hiện trước mặt hắn.

Những âm thanh tôn thờ của tất cả các tiên quân vang lên từ khắp nơi.

“Nghe nói Côn Lôn sơn băng tan, vạn vật hồi phục, ta đoán được Cửu Thiên Huyền Nữ đã tỉnh.”

“Cung nghênh Cửu Thiên Huyền Nữ, phù hộ thần uy Thiên tộc ta!”

Ta từ trên cao nhìn xuống Thái Hoa, nhìn sắc mặt hắn từ kinh ngạc dần dần trở nên vui sướng.

“A Ly, nàng chưa chết!” Hắn rốt cục hô ra tiếng.

Hắn run rẩy đứng dậy, lại bị uy áp cường đại của ta đè xuống đất.

“A Ly, ta biết là nàng. Ta và nàng đã bên nhau trăm đời, dù nàng biến thành bộ dáng gì ta cũng đều nhận ra.”

Hắn lại bò đến dưới chân ta, kéo váy ta, cầu khẩn nói: “Ta sai rồi, cho ta một cơ hội được không. Sau này chúng ta không bao giờ chia lìa nữa.”

Ta không để ý tới hắn, chỉ nhìn về phía Liễu Như Yên.

Giờ phút này tóc tai nàng ta bù xù, chật vật không chịu nổi.

Trong nháy mắt, nàng ta nhận ra là ta, biểu tình của nàng ta trở nên kinh ngạc, tiếp theo nàng ta lại điên cuồng lắc đầu.

“Không có khả năng, không có khả năng. Ngươi giống như ta, chỉ là phàm nhân. Ngươi làm sao có thể là thần nữ, hay là Cửu Thiên Huyền Nữ.”

Ta ngoắc ngoắc ngón tay, kéo nàng tới trước mặt ta.

“Tiên cốt của ngươi là long mạch của núi Côn Lôn luyện thành. Ta ngủ một giấc, không cẩn thận ngủ lâu như thế, đám nhóc các ngươi cũng dám đến Côn Lôn ăn cắp đồ của ta.”

Nàng ta ra sức giãy dụa, gào thét: “Ngươi đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta, đây là thứ Đế Quân cho ta, ngươi đừng hòng lấy đi!”

Ta cười lạnh: “Thái Hoa, quả này do ngươi gieo xuống, cũng nên do ngươi chấm dứt.”

Hắn sửng sốt, có lẽ là chưa từng nghĩ tới ta sẽ dạy hắn làm việc.

“A Ly, ta đều nghe lời nàng.”

Dứt lời, liền truyền đến tiếng kêu thống khổ của Liễu Như Yên.

“A… Đế Quân, ta là thê tử của ngài…” Nàng ta đau đến lăn lộn trên mặt đất, lời nói cũng trở nên lộn xộn.

Đau đớn khi bị rút đi tiên cốt, ta cũng hiểu được.

Nhưng thế vẫn chưa đủ.

Ta vẫn nhìn về phía Thái Hoa, chậm rãi nói: “Trên người nàng ta còn có đồ của ta, không phải sao?”

Sắc mặt Thái Hoa xanh mét, cứng ngắc gật đầu.

“A Ly, nàng muốn cái gì, ta đều sẽ cho nàng.”

Lúc này, Liễu Như Yên ngay cả tiếng kêu rên cũng không có.

Nàng ta đau đến co quắp trên mặt đất, nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra được.

“Ngươi có biết tại sao trên đá Tam Sinh lại có tên của nàng ta không?” Ta hỏi.

Không đợi Thái Hoa trả lời, ta lại nói: “Là phụ thân của Liễu Như Yên đã dùng ba ngàn người hiến tế, dùng máu của bọn họ từng nét từng nét khắc lên.”

Thái Hoa vẻ mặt khiếp sợ, không còn chút huyết sắc.

“Vốn dĩ trên đá Tam Sinh để tên Cửu Thiên Huyền Nữ, Tô Ly.” Ta nhếch môi, gằn từng chữ.

Thái Hoa cực kỳ giận dữ, một chưởng đem Liễu Như Yên đánh xuống Tru Tiên Đài.

Hắn quỳ trước mặt ta: “A Ly, để ta dùng những ngày sau này chuộc tội được không?”

“Ta bị nàng ta lừa, người ta yêu luôn là nàng. Từ đầu đến cuối, ta đều yêu một mình nàng.”

“Ta tổn thương nàng là bởi vì ta ghen. Ta ghen khi thấy nàng và Nam Vũ… Ta chỉ muốn nàng phục tùng và chung thủy với ta…”

Ta mỉm cười, nói: “Thái Hoa, ngươi dựa vào cái gì cho rằng ngươi còn xứng với ta?”

Ta xoay người đi về phía Tru Tiên Đài.

Mà Thái Hoa tựa như một con chó bị thần lực của ta túm cổ họng, từng chút từng chút kéo lên Tru Tiên Đài.

“Ta tới không phải nói chuyện tình cảm với ngươi, ta tới thay trời hành đạo.”

“Ba ngàn người hiến tế, sao mà quá tàn nhẫn. Ngươi thân là Đế Quân, lại lãng phí mạng sống của phàm nhân, xứng đáng để chúng sinh thờ phụng sao?”

Thời điểm bị ta treo lơ lửng tại Tru Tiên Đài, trong mắt Thái Hoa hiện lên vẻ bối rối.

“A Ly, nàng bình tĩnh một chút… Ta yêu nàng…”

Ồn ào quá.

Thật kinh tởm.

Ta đem hắn ném xuống Tru Tiên Đài.

Chúng tiên quân hít sâu một hơi, nơm nớp lo sợ dập đầu: “Chúng tiên nghe lời thần nữ dạy bảo, nhất định không phụ lòng nhân sinh.”

Ta mỉm cười, xoay người rời đi. Đừng chọc giận thần nữ, vì kết cục sẽ chẳng tốt đẹp gì. Ba vạn năm, cũng chỉ là giấc mộng của ta mà thôi.

-HẾT-


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.