Ta cúi đầu, tránh ánh mắt của hắn. Cuối cùng quỳ xuống cùng Trường Quảng vương trước mặt thánh thượng. Không ngoảnh đầu, cũng không quay lại.
Trường Quảng vương nói: “Điện hạ không biết, ta và A Man mặc dù gặp nhau không nhiều, nhưng đã sớm có hẹn ước, đợi nàng mười bảy tuổi, ta sẽ đến đón nàng.”
Thực ra A Man không nhớ Trường Quảng vương là ai.
Cũng không biết có thực sự có hẹn ước với hắn hay không.
Chỉ biết trên quyển sổ ghi chép hàng ngày của ta, có một câu được tô đỏ bằng bút son, được viết ở trang đầu tiên, mỗi ngày viết sổ ghi chép đều có thể nhìn thấy.
— Một ngày nào đó, nếu Trường Quảng vương đến cầu hôn thì đi theo hắn. Trường Quảng vương, mặc đồ tím, đừng nhìn nhầm nhé.
Đó là khi ta mười lăm tuổi viết.
Nếu một ngày nào đó, hắn thật sự đến cầu hôn thì đó là lúc A Man nên đi.
Thánh thượng như đang say, nhìn thấy mơ hồ lại vui mừng, đã có lời hứa của phụ mẫu, lại thêm tình đầu ý hợp, Trường Quảng vương còn không chê vợ chưa cưới là người ngốc nghếch, đây chính là tình cảm đáng quý.
Trên đời này ai có thể ngăn cản một mối lương duyên trời định.
Tiếng sáo trúc trong điện vừa kết thúc nhưng không biết nhạc sư nào lại gảy một tiếng chói tai.
Ta không hiểu sao lại quay đầu lại.
Nhưng thấy trong điện Vị Ương, thái tử đứng ở đó, một mình một bóng.
Tóc mai bị gió thổi động, chỉ có đáy mắt đọng lệ.
Cũng không giống như giải thoát.
—
Thánh thượng ngày đó trong cung yến say rượu, chưa kịp ban hôn.
Nhưng tin đồn như gió thổi khắp thành Lạc Dương, Trường Quảng vương đất Yến và quận chúa A Man đã có duyên từ trước, chỉ còn một bước nữa là thành thân.
Ta ngủ một giấc ngon lành.
Tỉnh dậy lại không nhớ gì nữa, rửa mặt xong liền mang theo đồ khắc gỗ chưa làm xong của ta, chuẩn bị đi cùng thái tử đọc sách.
Nhưng đến chỗ ở của thái tử, lại chạy một không. Tiểu thái giám nói, điện hạ đã ra ngoài.
Nhưng lại khó xử không chịu nói cho ta biết đi đâu.
Ta gật đầu, cũng không cảm thấy chán nản. Vồ hụtlà chuyện thường xảy ra, dù sao điện hạ cũng đã lớn, thánh thượng có ngày càng nhiều việc phải giao cho hắn, ta thấy vui mừng thay hắn.
Ta dọc theo đường cung dài đi về.
Đã thấy xe ngựa xa hoa đang đi tới, trong xe ngựa, đều là các quý nữ tài đức song toàn của thành Lạc Dương.
Thấy ta, không giống như nữ nhi độc nhất của Lý tướng quốc vô lễ, dừng lại trước mặt ta, ôn hòa chào hỏi ta: “Quận chúa A Man.”
Ta nhìn một nhóm người của các nàng, không nhiều lắm, chỉ năm sáu người.
Hôm nay trong cung không có tiệc, cũng không phải ngày đặc biệt gì, ta có chút tò mò: “Các ngươi vào cung làm gì vậy?”
Một câu nói, lại khiến mặt các nàng đỏ bừng.
Đợi các nàng đi rồi, cung nhân mới nói với ta, hoàng hậu chuẩn bị xem mắt tìm vợ cho thái tử.
Hôm nay thái tử không có ở đây, không biết là đi làm công sai hay cũng đến chỗ hoàng hậu.
Ta thở dài.
“Quận chúa sao vậy.”
Ta nhẹ nhàng nói: “Sau này không thể đến tìm điện hạ nữa rồi.”
Cung nhân cười, như dỗ trẻ con: “Cho dù điện hạ thành thân, sau này có hài tử rồi, quận chúa vẫn có thể đến tìm điện hạ chơi mà.”
Ta cúi đầu, rất lâu sau mới nói ra một câu.
“Nhưng điện hạ, sẽ không chơi với ta cả đời đâu.”
Đợi đến khi hắn sinh con dưỡng cái, đợi đến khi hắn trở thành quân chủ, đợi đến khi hắn tóc bạc phơ.
A Man vẫn ngốc nghếch, vẫn chỉ nhớ chuyện lúc thiếu thời.
Sớm muộn gì, nhất định sẽ bị chán ghét mà vứt bỏ.
Là lỗi của A Man.
—
Ta dẫn theo cung nữ đi chợ, nhưng lại ở trên cầu đá gặp phải hai vị công tử quan viên.
Ta nhận ra họ, đều là người của thái tử.
Lúc ta thất lễ trước mặt người Hồ, bọn họ đều có mặt ở đó.
Một người trong số đó, vừa nhìn thấy ta liền ghét bỏ quay đầu đi, như nhớ lại dáng vẻ chật vật của ta ngày đó.
Nhưng một người khác lại gọi ta: “Quận chúa.”
Ta dừng bước, yên lặng nhìn hắn.
Hắn khẽ cúi chào: “Gần đây chuyện thái tử nghị thân, quận chúa có biết không?”
Ta gật gật đầu.
“Quận chúa cả ngày không lo việc, không biết điện hạ căn cơ còn nông cạn, hành sự khó khăn. Chuyện thông thương với người Hồ, không chỉ điện hạ, chúng ta cũng bận rộn mấy tháng, cuối cùng lại vì quận chúa mà không thành. Điện hạ nhân hậu, cũng không trách tội quận chúa. Ta biết quận chúa có ơn với điện hạ nhưng mà, quận chúa, ơn lớn như trời, nhiều năm bảo vệ cũng nên trả hết rồi. Điện hạ đã đến tuổi nhược quán. Nếu có thê tử gia tộc mạnh mẽ chống đỡ, con đường sẽ dễ đi hơn rất nhiều, hạ quan cả gan, chỉ có một nguyện vọng, mong quận chúa hứa hẹn.
Đừng cản trở điện hạ cưới vợ, đừng gây thêm phiền phức cho điện hạ nữa.”
Lời này quanh co lòng vòng nhưng ta lại hiếm khi nghe hiểu. Ta ngây ngốc nhìn hắn, ừ một tiếng.
Ta quay người đi.
Nhưng lại nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng nói, vị công tử khinh thường không nói chuyện với ta kia thì thầm với đồng liêu: “Ngươi nói nhiều với nàng ta làm gì, một nữ tử si ngốc, ngươi phí lời rồi.”
Giọng điệu khinh miệt.
Thị nữ bên cạnh ta không nhịn được nữa, muốn quay đầu trách mắng nhưng ta lại đưa tay giữ nàng lại. Thị nữ nói: “Quận chúa, chúng ta nói với thái tử đi, hắn lại vô lễ như vậy.”
Ta lắc đầu, bất lực nhìn phiến đá xanh dưới chân.
Không thể nói với thái tử.
A Man nhớ kỹ. Lúc đó thái tử còn không giống như bây giờ, ôn hòa đoan chính, vẫn là một thiếu niên còn hay nổi giận. Hắn hỏi ta, sao trên trán lại có một mảng tím bầm. Ta đột nhiên rơi nước mắt, nói: “Bọn họ bắt nạt xô đẩy A Man.”
Điện hạ lúc đó không có phản ứng gì, chỉ cầm một thanh kiếm đi ra ngoài, đến tối cũng không về. Sau này ta mới biết, ngày hôm đó điện hạ đã đi tìm từng đứa con nhà quý tộc hư hỏng đã bắt nạt ta, ánh kiếm dọa bọn hắn tè ra quần, không dám đến trêu chọc ta nữa.
Nửa tháng sau, hắn bị triều thần luận tội là ngang ngược, không xứng làm thái tử, thánh thượng phạt hắn chịu hình phạt roi, cũng không cho bất kỳ ai đến thăm hắn.
Thánh chỉ ban xuống, chỉ có ta ngốc nghếch mới dám trái lệnh, lén lút nhân lúc đêm tối lẻn vào thăm hắn.
Còn mang theo bánh dầu tô ở thành đông.
Dưới ánh nến, điện hạ bị thương nặng, nằm sấp trên giường. Ta nằm ở mép giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, không hiểu sao lại rơi nước mắt.
Điện hạ cười, hắn nói,
“Khóc cái gì. Không thể để A Man của chúng ta chịu một chút ấm ức nào.”
Hắn luôn giữ lời hứa, nhiều năm như vậy, cũng cố gắng làm được.
Nhưng không phải trả cái giá nào sao? Oán hận ngày xưa, những công tử quý tộc hư hỏng bị uy hiếp đó, đến nay đã trưởng thành, mỗi người giữ một chức quan, vẫn còn ý kiến với điện hạ.
Chuyện của A Man, không thể nói với thái tử được.
Điện hạ cũng không có cách nào.
Ta chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghe thấy một tiếng ùm lớn rơi xuống nước, ta nghe tiếng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một thanh niên mặc áo tím đá một người khác xuống nước.
Một vị công tử quan viên khuyên ta, một người chế giễu khinh thường ta, đều chật vật rơi xuống sông.
Thanh niên mặc áo tím thu chân lại, nhìn hai người vùng vẫy trong nước, không khỏi cười ngả nghiêng, như một đứa trẻ.
Hắn cười đủ rồi, ồ lên một tiếng, nhớ ra còn một người, quay lại nhìn ta.
Giọng điệu của hắn vui vẻ: “A Man A Man, ngươi còn nhớ ta là ai không?”
Nước sông chảy róc rách, lá rụng xào xạc.
Xung quanh ồn ào, ta nhìn thấy đôi lông mày đẹp đẽ mà xa lạ của hắn.
Chỉ cần nhìn thấy hắn, ta lại có cảm giác ấm áp chua xót dâng lên.
Ta biết hắn là Trường Quảng Vương thích mặc áo tím nhưng lại không nhớ hắn là ai, có quen biết hắn hay không.
A Man đã quên rồi.
Ta tự thấy mình làm sai, ấp úng không nói nên lời.
Nhưng thấy Trường Quảng Vương nở nụ cười: “Không cần nhớ lại, lần trước gặp ngươi, ta chắc chắn không tốt như bây giờ. A Man, ta là Ân Triệt.”
Trong thần sắc không có trách móc, không có phiền não.
Bởi vì hắn thực sự cảm thấy, như vậy là rất tốt.
Trường Quảng Vương sống phóng túng, thích gì làm nấy, mỗi lần hắn gặp lại A Man, đều như lần đầu gặp gỡ tươi đẹp.
Thế sự ô uế, lòng người dễ thay đổi.
Chỉ có A Man là mãi mãi trong sáng.
7.
Trường Quảng Vương là một người rất ngạo mạn.
Khi ăn cơm ở tửu lâu, hắn có thể cãi nhau với Đại Lý Tự thiếu khanh ngồi bên cạnh, đi dạo tiệm phấn son sẽ vô tình làm vấp chân nữ nhi của Lý tướng quốc, khiến nàng ta ngã nhào. Trên đường gặp quan viên vì bất đồng chính kiến mà tranh cãi đến mặt đỏ tía tai, hắn còn tiến lên can ngăn, kết quả vừa can ngăn, hai người lại đánh nhau. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh rút lui, hớn hở kéo ta, chuẩn bị đi ăn mì bò ở chợ.
Cung nữ đi theo ta sợ ngây người, nhỏ giọng than thở: “Trên đời này lại có người còn gây họa hơn cả quận chúa.”
Lúc ăn mì, ta chống cằm nhìn hắn: “Ngươi không sợ bị trách mắng sao?”
Khuôn mặt của Trường Quảng Vương vùi trong bát mì, giọng nói mơ hồ: “Sẽ không đâu, không ai dám trách mắng ta.”
Hắn ngẩng đầu lên, nhe răng cười một tiếng: “Ta chính là Trường Quảng Vương.”
Ta có chút hâm mộ hắn.
“A Man không thể như vậy, sẽ gây phiền phức cho người bên cạnh.”
Nhưng Trường Quảng Vương lại sáng mắt lên: “Thật sao? Ta không sợ phiền phức nhất, ngươi không biết, Yên Châu buồn chán đến mức nào. Ta ngày nào cũng mong phiền phức tìm đến, ít ra cũng có chuyện để làm. A Man, chơi với ta, ngươi đúng là tìm đúng người rồi.”
Hắn nhẹ nhàng đặt đôi đũa xuống, hòa vào màu sắc của chiếc bàn gỗ. Hắn đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị trả tiền nhưng đột nhiên quay đầu lại, như nhật như nguyệt:
“Ngươi còn nhỏ, đừng sợ gây họa, ta sẽ chống lưng cho ngươi.”
Đáy mắt ta đột nhiên cay cay.
Không biết từ lúc nào, những hình ảnh bị lãng quên lại hiện về trước mắt.
Trên con đường lầy lội ướt át, ta được thiếu niên mặc áo tím cõng trên lưng, từng bước một, một bước sâu một bước cạn.
Đêm mưa mịt mù, không biết phương hướng.
Hắn phàn nàn nói: “Lạc Dương ngay cả đất cũng tệ như vậy, A Man, về Yên Châu với ta đi.”
Ta ôm chặt lấy cổ hắn, xung quanh lạnh lẽo, chỉ có hơi ấm từ người hắn truyền đến, ta nghẹn ngào nói: “Không đi.”
“Tại sao không đi?”
Cho đến rất nhiều năm về sau, Trường Quảng Vương cũng chưa từng mất nhiều thời gian như vậy để chờ một câu trả lời.
Vị quận chúa nhỏ bé nằm trên lưng hắn, cố kìm nước mắt nói: “Sẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ ghét bỏ A Man.”
Ban đầu vì ta thông minh mà yêu thích, về sau vì ta ngốc nghếch mà thương hại, ngày qua ngày dần dần không kiên nhẫn, dần dần xa lánh, cuối cùng chỉ còn lại sự chán ghét.
Quản sự ma ma của ngự thiện phòng, bạn thủa nhỏ, thậm chí là hoàng gia gia. Chờ thêm một chút nữa, thái tử điện hạ cũng sẽ như vậy.
Mọi người ở Lạc Dương đều làm như vậy.
Nhưng ta nghe thấy hắn đột nhiên nói:
“Ngươi không thử thì làm sao biết được?”
Không thử thì làm sao biết hắn không giống những người khác?
Trong đêm sương mù nhẹ như mơ.
Ta nhẹ giọng nói: “Vậy đợi đến khi ta mười bảy tuổi, nếu ta vẫn khiến điện hạ mất mặt, ngươi hãy đến đón ta đi.
“Nhưng nếu đến lúc đó ta không nhớ ngươi thì phải làm sao? Ngươi có buồn không?”
Hắn nói:
“Ta sẽ nói lại tên của ta cho ngươi, ta sẽ luôn mặc áo tím. Đợi đến khi ngươi nhìn thấy ta, ngươi chỉ cần biết, một người đẹp như ta, không phải người xấu là được.”
Trường Quảng Vương, không phải người xấu.
A Man không nhớ được nhưng đã viết ra.