1.
Ngày lễ Giáng sinh, Tống Viễn Châu đã để lạc mất Ân Ân trên tàu điện ngầm.
Khi về nhà, anh ta tay trái bế con gái của mối tình đầu là Triệu Nguyệt Nguyệt, tay phải nắm tay mối tình đầu Triệu Thanh.
Vừa vào cửa, anh ta đã lớn tiếng bảo tôi dọn dẹp phòng cho hai mẹ con Triệu Thanh.
“Đường Vy, dọn dẹp phòng của Ân Ân đi.”
“Khoản thời gian này Triệu Thanh và Nguyệt Nguyệt sẽ ở đây với chúng ta.”
“Nguyệt Nguyệt thích sự thanh nhã, vứt hết rèm cửa ren và ga giường ren màu hồng của Ân Ân đi.”
Tôi đột ngột lao tới túm lấy tay áo của Tống Viễn Châu, vô cùng lo lắng hỏi: “Ân Ân đâu, sao Ân Ân không về?”
Tống Viễn Châu ngẩn người một lúc, như thể lúc này mới phản ứng lại được là con gái đã đi cùng mình ra ngoài, anh ta vuốt vuốt mặt mày, bực bội nói:
“Xin lỗi, anh quên mất rồi, có lẽ khi xuống tàu điện ngầm, Ân Ân không theo kịp, em đừng lo, lát nữa anh sẽ đi tìm.”
“Nguyệt Nguyệt ở đây đang rất gấp, phòng chưa sắp xếp xong, lát nữa nó lại khóc nhè mất.”
Vì vậy, con gái mất tích, nói nghiêm trọng hơn là sống chết chưa biết, vậy mà còn không bằng mấy tiếng khóc của Triệu Nguyệt Nguyệt.
Tôi quay người định đi tìm con gái, Tống Viễn Châu kéo tôi lại: “Đừng đi, đổi ga giường màu xanh cho Nguyệt Nguyệt trước đã.”
Triệu Thanh khiêu khích nhìn tôi, giả vờ xin lỗi nói: “Ôi, đều tại em không tốt, ban ngày Nguyệt Nguyệt khóc đòi tìm Viễn Châu, em không nên gọi điện cho Viễn Châu, nếu không thì Ân Ân cũng không bị lạc.”
“Mẹ đừng xin lỗi, mẹ là công chúa không nên xin lỗi người khác.” Triệu Nguyệt Nguyệt tức giận nói với tôi.
Tống Viễn Châu nghe vậy liền bế Triệu Nguyệt Nguyệt lên, cưng chiều véo mũi con bé: “Trong mắt chú, con mới là công chúa thực sự.”
Ha.
Tống Viễn Châu a Tống Viễn Châu, trước kia khi Ân Ân đưa tay nhỏ muốn anh bế, anh chỉ biết cau mặt mắng con bé:
“Tống Ân Ân, con đã lớn rồi, không nên để người khác bế nữa.”
Ngay cả khi con bé ngã, anh cũng chỉ biết chế giễu con bé vô dụng.
Bây giờ lại hết lần này đến lần khác rất tự nhiên bế Triệu Nguyệt Nguyệt, còn thân mật nói con bé là công chúa của anh.
Vậy Ân Ân thì sao, Ân Ân là ăn mày của anh sao?
Tôi đột ngột hất tung bàn ăn, thức ăn chuẩn bị cả buổi chiều văng tung tóe khắp nơi, giống như ngôi nhà này vậy, xấu xí vô cùng.
Ba người trước mặt không dám tin nhìn tôi, tôi tàn nhẫn cười lạnh một tiếng: “Nếu Ân Ân xảy ra chuyện, vậy thì hai vị công chúa điện hạ chuẩn bị bị tàu điện ngầm đâm chết đi!”
Nói xong, tôi không ngoảnh đầu lại chạy điên cuồng đến ga tàu điện ngầm gần nhất.
Trên đường đi, tôi tát mình mấy cái thật mạnh.
Sao tôi lại ngu ngốc như vậy.
Sao tôi có thể tin Tống Viễn Châu.
Tảng băng thì mãi mãi là tảng băng, ngoài Triệu Thanh là mặt trời ra, Tống Viễn Châu làm sao có thể vì người khác mà tan chảy được.
2.
Hôm nay cũng là sinh nhật của Ân Ân, con bé nài nỉ mãi, Tống Viễn Châu mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý đưa con bé đến Disney chơi.
Ân Ân vui vẻ ôm lấy tôi: “Mẹ ơi, cuối cùng thì bố cũng chịu yêu con rồi.”
Tôi nở một nụ cười chua chát.
Năm Ân Ân học lớp chồi, trường mẫu giáo tổ chức tiệc Trung thu.
Ân Ân xung phong đăng ký biểu diễn múa ba lê.
Đó là lần đầu tiên con bé tự cầm điện thoại gọi cho Tống Viễn Châu, bảo anh đến xem con bé biểu diễn.
Tôi không biết hai người đã nói chuyện với nhau như thế nào, chỉ nhớ Ân Ân cười tít mắt nói với tôi: “Bố đồng ý rồi, bố nhất định sẽ đến.”
Tối hôm đó, con bé ngay cả đi ngủ cũng mỉm cười.
Con bé rất mong ngóng bố mình có thể nhìn mình một cái, có thể yêu thương mình một lần.
Nhưng đến ngày biểu diễn, Tống Viễn Châu đến thật nhưng lại đến đội của Triệu Nguyệt Nguyệt để chỉnh đốn.
Anh ta giống như một người cha thực sự, hò hét cổ vũ cho Triệu Nguyệt Nguyệt nhưng lại không thèm nhìn Ân Ân lấy một cái.
Ân Ân khóc ngay tại chỗ, nghẹn ngào hỏi tôi tại sao bố không yêu con bé.
Tôi có thể nói gì đây?
Tống Viễn Châu không thích tôi nên cũng lạnh nhạt với con gái tôi như vậy.
Kết hôn năm năm, anh ta chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động nào của con gái.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất nhưng lại làm mất Ân Ân.
Tôi hận anh ta nhưng tôi càng hận hệ thống hơn.
Lúc đầu chính hệ thống bắt tôi phải đi công lược Tống Viễn Châu.
Nói Tống Viễn Châu tốt đẹp như hoa như ngọc, nói anh ta vừa chia tay mối tình đầu, đang trong thời kỳ trống rỗng về tình cảm, dễ công lược nhất.
Thậm chí còn dẫn tôi đến quán bar, cùng Tống Viễn Châu uống rượu, cuối cùng là một đêm hoang đường.
Sau khi có con, tôi định phá bỏ.
Lại là nó nói với tôi: “Đứa trẻ đáng yêu như vậy, người cha nào mà không yêu, yêu đứa trẻ thì sẽ yêu cả mẹ của đứa trẻ, vậy không phải là công lược thành công rồi sao.”
Tôi tin hắn nhưng lại hại chính con gái mình.
Sau khi kết hôn, Tống Viễn Châu lấy cớ khởi nghiệp mà thường xuyên ở lại công ty, ngoài những lời hỏi thăm vào các dịp lễ tết, cơ bản là không gặp được người.
Tôi không sao cả, dù sao tôi cũng rất bận nhưng con cái thì khác, nó khao khát tình yêu của cha.
Một tuổi, Ân Ân chơi trong khu dân cư, nhìn thấy những đứa trẻ khác có bố chơi cùng, con bé ngẩn người rất lâu.
Trên đường về nhà, con bé cứ áp tai vào tôi, nói: “Bố… bố…”
Lúc đó con bé còn nhỏ, muốn gì chỉ biết nói một chữ, một chữ này cứ thế thốt ra ngoài.
Vì vậy, con bé muốn bố rồi.
Tôi gọi điện cho Tống Viễn Châu, nói với anh ta rằng Ân Ân rất nhớ anh ta.
Tôi nói với anh ta, Ân Ân đã nhìn chằm chằm vào bố của những đứa trẻ khác như thế nào, trên đường về đã gọi bố bao nhiêu lần.
Nhưng đổi lại chỉ là một câu “Anh rất bận.” của Tống Viễn Châu, sau đó là tiếng tút tút vô tình.
Sau này tôi mới biết, hôm đó anh ta bận gọi điện video xuyên quốc gia với Triệu Nguyệt Nguyệt.
Vì vậy: “Hệ thống, ngươi đền con gái cho tôi.”
3.
Nhà ga tàu điện ngầm người đến người đi, có rất nhiều trẻ em, đều được người lớn nắm tay, vui vẻ hạnh phúc nhảy nhót.
Nhưng con gái tôi thì sao, con gái tôi chỉ có một mình, con bé bị bố nó vứt bỏ, bé con phải sợ hãi đến mức nào.
Tôi túm lấy một cảnh sát đang làm nhiệm vụ, không ngừng nói với anh ta: “Con gái tôi mất tích rồi, tôi phải tìm con gái mình, làm ơn giúp tôi, giúp tôi với.”
Tôi không ngừng nói, không ngừng nói với anh ta, tôi phải tìm con gái tôi.
Anh ta bảo tôi đừng vội, nói cho anh ta thông tin về con gái tôi.
Tôi lấy điện thoại ra, muốn tìm ảnh con gái đưa cho anh ta.
Nhưng đầu óc tôi trống rỗng, tôi quên mất mật khẩu, thế nào cũng không mở khóa được, cuối cùng điện thoại cũng bị hạn chế sử dụng.
Trong nháy mắt, dường như mọi chuyện đều chống lại tôi.
Con gái mất tích rồi, sự thờ ơ của Tống Viễn Châu và cả sự ngu ngốc của chính tôi.
Tâm trạng tôi đột nhiên sụp đổ, kéo cảnh sát đó khóc nức nở.
Xung quanh có rất nhiều người, mấy cảnh sát gần đó cũng chạy đến.
Mọi người an ủi tôi, giúp tôi nghĩ cách.
Nhưng biển người mênh mông, tôi thực sự cảm thấy tuyệt vọng, tuyệt vọng.
Ngay lúc này, trong đám đông vang lên một tiếng: “Mẹ ơi…”
Tôi quay đầu tìm kiếm nhưng khắp nơi đều là những khuôn mặt xa lạ, ảo giác chắc chắn là ảo giác.
Nhưng ngay sau đó, một cơ thể nhỏ bé ôm lấy chân tôi, giọng nói mềm mại truyền đến: “Mẹ ơi, thực sự là mẹ!”
Tôi ngây người, cảm giác sau cơn hoạn nạn khiến tôi không biết phải làm sao.
Vẫn là cảnh sát bên cạnh phản ứng lại: “Đây là con gái cô, giống cô như đúc chắc chắn là con gái cô.”
Tôi vội ôm lấy con gái, nghẹn ngào gật đầu: “Đúng vậy, đây là con gái tôi Ân Ân.”
Đám đông tản đi, chỉ còn tôi và con gái ôm chặt lấy nhau.
Lúc này, bên cạnh đưa sang một tờ khăn giấy, tôi nghiêng đầu nhìn, hóa ra là cấp trên của tôi, Trì Diên.
“Đừng khóc nữa, biết cô sẽ lo lắng, tôi mới sớm đưa Ân Ân về.”
Con gái tôi đúng là một đứa trẻ thông minh.
Tống Viễn Châu làm mất nó ở ga tàu điện ngầm, con bé lại mượn điện thoại của người khác gọi điện cho Trì Diên.
Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
👉 https://zalo.me/g/oegfon933