Sau đó vui vẻ chơi cả một ngày.
Cho nên, nó biết số điện thoại của Trì Diên như thế nào.
Trì Diên lại tình nguyện ở bên nó cả ngày như thế nào.
4.
Tôi và Ân Ân ở nhà bố mẹ nửa tháng, Tống Viễn Châu cuối cùng cũng nhận ra không ổn nên tìm đến.
Lần này vừa vào cửa, anh ta đã phá lệ bế Ân Ân lên, dùng giọng điệu cưng chiều chưa từng có hỏi Ân Ân: “Có nhớ bố không?”
Trực giác mách bảo tôi không ổn.
Nhưng Ân Ân lại vui mừng như điên, ôm cổ Tống Viễn Châu nói với tôi: “Mẹ ơi, bố nói bố biết lỗi rồi, muốn đưa chúng ta đi chơi Disney lần nữa.”
Một là người bố mà con bé luôn mong muốn được yêu thương, một là Disney mà con bé cực kỳ thích.
Tôi làm sao có thể nhẫn tâm từ chối con bé.
Nhưng xe đi được nửa đường thì điện thoại của Tống Viễn Châu reo, Ân Ân lập tức nắm chặt tay tôi, trên mặt đầy vẻ bất an.
“Viễn Châu, em biết anh đi đón Đường Vy và Ân Ân, em không nên làm phiền hai người nhưng mà Nguyệt Nguyệt sốt rồi, em thực sự không biết phải làm sao.”
“Em sợ lắm, Viễn Châu, em thực sự rất sợ.”
Đầu dây bên kia thậm chí còn truyền đến tiếng khóc nức nở của Triệu Nguyệt Nguyệt, nghe có vẻ rất khó chịu.
Tôi vỗ vỗ tay Ân Ân, nói với điện thoại trên xe: “Triệu Khanh, Nguyệt Nguyệt bị bệnh thì phải đưa đến bệnh viện, chứ không phải đi tìm bố của người khác.”
“Tống Viễn Châu là bác sĩ sao, rốt cuộc là con gái anh bị bệnh, hay là anh…”
“Đủ rồi…” Tống Viễn Châu lạnh lùng ngắt lời tôi, cúp điện thoại, kéo tôi và Ân Ân xuống xe.
“Anh điên rồi, Tống Viễn Châu, anh như vậy có biết Ân Ân sẽ buồn thế nào không.”
“Đường Vy, nói phải trái chút đi được không, Disney ngày nào cũng mở cửa nhưng Nguyệt Nguyệt bị bệnh thì có nguy hiểm đến tính mạng.”
“Chỉ là sốt thôi mà, lúc Ân Ân bị bệnh, sao không thấy anh căng thẳng như vậy.”
Tôi mải cãi nhau với Tống Viễn Châu nhưng không phát hiện ra Ân Ân mất hồn mất vía đi ra giữa đường.
Két… Cùng với một tiếng phanh xe chói tai, Ân Ân ngã xuống đất, toàn thân đầy máu.
“Ân Ân…” Lúc này tôi mới phản ứng lại, hoảng hốt chạy tới, còn Tống Viễn Châu thì nhân cơ hội lái xe bỏ đi.
Có người gọi 120, có người giúp Ân Ân cầm máu, có người khơi thông xe cộ…
Tất cả mọi người đều vất vả cứu Ân Ân, chỉ có bố của con bé đi làm anh hùng của người khác.
Ân Ân vào phòng cấp cứu, nhìn cơ thể nhỏ bé yếu ớt của con bé cắm đầy dây dợ, lòng tôi như dao cắt, hận không thể đi giết chết Tống Viễn Châu và mẹ con Triệu Khanh.
“Ăn chút gì đi.” Trì Diên đưa cho tôi sữa và bánh mì: “Bây giờ cô là chỗ dựa tinh thần của Ân Ân, không thể ngã xuống được.”
Lần trước Ân Ân được tìm thấy, tôi đã mua cho con bé một chiếc đồng hồ thông minh, đồng hồ thông minh có định vị, tôi có thể biết con bé ở đâu bất cứ lúc nào.
Chỉ là không ngờ Ân Ân lại nhân lúc tôi và Tống Viễn Châu cãi nhau, gọi điện cho Trì Diên.
Trì Diên nghe thấy tiếng tai nạn, khi xe cứu thương chưa đến bệnh viện thì anh ấy đã ở bệnh viện đợi chúng tôi rồi.
Anh ấy nói: “Tôi và Ân Ân cùng nhóm máu, tôi ở đây đợi, phòng ngừa vạn nhất.”
Hôm nay anh ấy hẳn là có một cuộc họp rất quan trọng nhưng lại không chút do dự lựa chọn ở bên Ân Ân.
Ngược lại Tống Viễn Châu, ở góc đối diện, đang bế Triệu Nguyệt Nguyệt đi đi lại lại, nhẹ nhàng dỗ ngủ.
Triệu Khanh ngồi trên ghế bên cạnh, dịu dàng nhìn họ, trông như cảnh tượng yên bình của thời gian.
Tôi đi ngang qua hỏi bác sĩ, Triệu Nguyệt Nguyệt chỉ hơi sốt nhẹ, căn bản không cần nhập viện, là Tống Viễn Châu nhất quyết yêu cầu nhập viện.
Ông ấy còn cảm thán: “Vị Tống tiên sinh này đúng là một người cha tốt, con gái anh ta thật có phúc.”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Anh ta đúng là một người cha tốt, dù sao thì con gái ruột của anh ta vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu.”
Bác sĩ trẻ nhìn tôi như nhìn thấy ma, sau đó vừa đi vừa mắng: “Súc sinh…”
Tôi lau nước mắt ở khóe mắt, định mắng hệ thống một trận nhưng cuối cùng vẫn hóa thành lời cầu xin:
“Hệ thống, Ân Ân cũng là do ngươi nhìn lớn lên, giúp con bé được không? Xóa đi ký ức về Tống Viễn Châu của Ân Ân, để con bé không bao giờ nhớ đến việc có một người cha súc sinh như vậy.”
Từ lần Ân Ân bị bỏ rơi lần trước, hệ thống vẫn luôn giả chết.
Nhưng lần này nó lại lên tiếng, giọng nói đầy phẫn nộ: “Không đủ tàn nhẫn, chúng ta trực tiếp đổi cho con bé một người cha khác.”
5.
Một tuần sau, Ân Ân đã qua cơn nguy kịch, từ phòng cấp cứu chuyển sang phòng bệnh thường.
Nhưng con bé vẫn rất yếu, đi vệ sinh cũng phải tôi dìu, ăn uống chỉ có thể ăn cháo loãng.
Trì Diên ngày nào cũng đến thăm Ân Ân.
Cháo ở bệnh viện không ngon, anh ấy liền thay đổi cách nấu, làm cho Ân Ân nhiều loại cháo khác nhau.
Sợ Ân Ân buồn chán, anh ấy còn mua rất nhiều sách tranh, kiên nhẫn kể chuyện cho con bé nghe.
Biết con bé thích Elsa trong phim Nữ hoàng băng giá, anh ấy đã mua rất nhiều búp bê cùng loại, chơi cùng con bé.
Mẹ tôi khóc nói: “Tổng giám đốc Trì, cậu đúng là người tốt, đối xử với Ân Ân tốt như vậy.”
Bố tôi nói: “Đúng vậy, còn giống một người cha hơn cái tên súc sinh kia.”
Ngay cả hệ thống cũng khen ngợi: “Tôi quyết định rồi, để cậu ấy làm ba của Ân Ân.”
Tôi xoa trán… Đừng có nói gió thành mưa như vậy được không!
Buổi tối không có ai, tôi ôm Ân Ân hỏi: “Ân Ân thích chú Trì không?”
Nhắc đến Trì Diên, trên mặt Ân Ân lập tức nở nụ cười: “Con thích chú Trì lắm lắm, trước đây mẹ đưa con đến công ty của chú, đều là chú Trì chơi với con.”
“Chú ấy chơi trốn tìm với con, vẽ tranh cùng con, lúc con tức giận còn tức giận cùng con.”
Tôi nhớ ra rồi, lúc Ân Ân 9 tháng tuổi, vì bảo mẫu có việc nên tôi đã đưa con bé đi làm cùng.
Tôi bận xử lý công việc, không có thời gian trông con, đành tìm vài món đồ chơi để con bé tự chơi.
Lúc đó con bé đã biết bò, thế mà lại bò vào phòng làm việc của Trì Diên.
Đến khi tôi phát hiện ra, con bé đã nằm ngủ trên đùi Trì Diên rồi.
Vị giám đốc nghiêm khắc thường ngày,
Lần đầu tiên nở nụ cười với tôi: “Con gái cô đáng yêu thật, thường xuyên đưa đến chơi nhé.”
Sau đó tôi lại có việc đưa con bé đến chơi thêm vài lần, lần nào cũng là Trì Diên trông con bé.
Con bé gần như trở thành công chúa của phòng làm việc chúng tôi, dựa vào sự yêu thích của Trì Diên mà làm mưa làm gió.
Ngay cả khi bị bỏ lại một mình trên tàu điện ngầm, con bé cũng nghĩ đến Trì Diên đầu tiên.
Có lẽ trong tiềm thức của Ân Ân, tình yêu thương của người cha mà Tống Viễn Châu không cho con bé, con bé đều nhận được từ Trì Diên.
Hơn nữa lần này Trì Diên hiến máu cho Ân Ân, cũng coi như có quan hệ huyết thống rồi.
Thôi được: “Hệ thống, là Trì Diên đi.”
Tống Viễn Châu không yêu con bé, tự khắc sẽ có người yêu con bé.
6.
Hệ thống hành động rất nhanh, Tống Viễn Châu.
Ngày hôm sau đã tìm được đến phòng bệnh.
Anh ta nhìn Ân Ân nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, suýt nữa thì đứng không vững.
“Ân Ân, đã xảy ra chuyện gì, nói cho bố biết, bố sẽ báo thù cho con.”
Tôi nghe thấy lời này, buồn nôn muốn ói: “Anh không phải đang làm bố của người khác sao, sao lại đến đây tìm con gái tôi.”
“Ân Ân của chúng ta cũng coi như đã thoát khỏi cửa tử, bây giờ có rất nhiều người yêu thương con bé, không thiếu chút tình thương bố bố thí của anh đâu.”
Nếu như trước đây nghe tôi nói như vậy, anh nhất định sẽ tranh luận một phen, nói cho tôi biết mẹ con Triệu Khanh đáng thương thế nào, tôi không có chút lòng thương người nào, quá máu lạnh.
Nhưng bây giờ anh chỉ im lặng lắng nghe, cân nhắc rất lâu mới mở miệng: “Đường Vy, anh biết em trách anh, anh đã biết lỗi rồi, cho anh một cơ hội nữa, được không? Anh nhất định sẽ đối xử tốt với Ân Ân.”
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn: “Hệ thống, anh đã làm gì Tống Viễn Châu vậy?”
Hệ thống chế giễu: “Biết giết người diệt khẩu là gì không?”
“Tôi cho anh ta thấy những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, đôi mẹ con mà anh ta hết lòng đối xử sẽ đối xử với anh ta như thế nào. Còn đứa con gái mà anh ta khinh thường lại đối xử với anh ta như thế nào. Anh ta biết được mọi chuyện, hối hận vì những sai lầm đã phạm phải trước đây, muốn làm lại từ đầu.”
“Đáng tiếc vật đổi sao dời, Ân Ân đã không còn ký ức về anh ta, anh ta có cố gắng thế nào cũng không thể làm lại được.”
“Chỉ có thể ngày ngày giày vò, bị sự hối hận dày vò đến chết.”
“Chậc… Tôi nói hệ thống này, anh không đi viết tiểu thuyết thì thật đáng tiếc.”
Đã như vậy, tôi chỉ còn cách chờ xem thôi!
Tống Viễn Châu ngồi bên giường cả buổi, Ân Ân mới tỉnh lại.
Tống Viễn Châu lập tức kích động nắm lấy tay Ân Ân: “Bảo bối, con cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Nhưng Ân Ân như không nghe thấy, chỉ hỏi tôi: “Mẹ ơi, bố đâu? Sao bố không đến?”
Tôi cười cười, nhìn vào ánh mắt bất an của Tống Viễn Châu, từng chữ từng chữ đáp lại: “Bố con á, chắc là đi mua hạt dẻ mà hôm qua con nói muốn ăn rồi.”
Ân Ân reo lên: “A a, bố chính là tốt nhất!”
Tống Viễn Châu không tin nhìn tôi: “Đường Vy, cô bị điên à, tôi mới là bố của Ân Ân.”
Nói rồi lại kéo mặt Ân Ân: “Ân Ân, bố là bố mà, con không nhận ra bố sao, bố mà con thích nhất.”