Ân Ân ghét bỏ giãy khỏi sự kìm kẹp của anh, chạy vào lòng tôi: “Mẹ ơi, người này bị điên rồi, chúng ta tránh xa ông ta một chút.”
Tôi xoa đầu Ân Ân: “Được, mẹ nghe Ân Ân.”
Tống Viễn Châu sốt ruột, tiến lại định kéo Ân Ân, Ân Ân vội vàng muốn khóc: “Đồ xấu xa, đồ xấu xa, đi ra, đi ra, chú cút đi!”
Tôi tát Tống Viễn Châu một cái, nhân lúc anh ta ngẩn người, ôm Ân Ân chạy ra hành lang.
Trong bệnh viện toàn là người, thế là tôi hét lớn: “Ông chồng ngoại tình đến cướp con rồi. Mọi người giúp tôi với!”
Trên đời này thứ không thiếu nhất chính là người hóng hớt, rất nhanh xung quanh đã tụ tập một đám người.
7.
Tống Viễn Châu tức giận gào lên với tôi: “Đường Vy, cô muốn làm gì, tôi là bố của Ân Ân.”
Vành mắt tôi đỏ hoe nói: “Anh nói anh là bố của con bé, vậy lúc Ân Ân bị tai nạn xe thì anh đi đâu rồi?”
“Lúc Ân Ân nằm trong phòng cấp cứu thì anh lại đang làm gì?”
Một chị bên cạnh nhanh nhảu trả lời: “Tôi biết, tôi biết, hôm trước tôi có thấy anh ta ở phòng 502 chăm sóc một bé gái, vừa pha trà vừa rót nước, khiến mẹ của đứa bé nhàn đến nỗi mọc cả rêu, chúng tôi ở đó đều cảm thán đây đúng là ông bố tuyệt vời.”
Chị ta đảo mắt, giọng điệu lập tức trở nên khinh thường: “Hóa ra không phải bố con, con gái mình bệnh nặng thì không hỏi han, ngược lại còn chạy đi chăm sóc con của người khác bị cảm nhẹ.”
Cả đám ồ lên: “Thế mà cũng có loại người như vậy.”
“Thật là quá hèn hạ, tự dưng chạy đi làm bố cho người khác.”
“Đáng đời, chẳng trách vợ con đều không cần anh ta.”
Một bà cô đối diện lại nói: “Đứa bé này không phải là đứa bé trong video tôi xem sao, nghe nói bố đẻ của nó bỏ nó ở tàu điện ngầm, đi chăm sóc con của người khác.”
“Hóa ra chính là anh, đúng là đồ súc sinh.”
“Hổ dữ không ăn thịt con, thế mà lại có người bỏ rơi con mình.”
Tống Viễn Châu đứng đó, sắc mặt xấu hổ, muốn giải thích nhưng bị nhấn chìm trong những lời mắng mỏ, chế giễu.
Lúc này, một bé gái đứng chắn trước mặt Tống Viễn Châu: “Không được bắt nạt bố tôi.”
Mọi người im lặng nhìn Tống Viễn Châu, như đang chế giễu anh ta một cách thầm lặng, lần này Tống Viễn Châu không còn bế Triệu Nguyệt Nguyệt nữa, ngược lại đỏ mặt cúi đầu.
Còn Ân Ân vẫn luôn im lặng thì vỗ ngực: “Mẹ ơi, con sợ quá, may mà chú này có con gái của mình, nếu con thực sự là con gái của chú ấy thì thật là bất hạnh.”
Lời nói của Ân Ân như một đòn giáng mạnh vào Tống Viễn Châu, anh ta mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Ân Ân, sau đó quay người bỏ chạy.
Vừa khéo gặp Triệu Khanh đi ra tìm anh ta, anh ta không nghĩ ngợi gì liền tát Triệu Khanh một cái: “Đồ đàn bà đê tiện, đều tại cô.”
Mọi người lại một phen ồ lên: “Đây là vì yêu sinh hận sao?”
“Quản anh ta làm gì, người phụ nữ này rõ ràng biết người đàn ông này có vợ, còn hưởng thụ sự chăm sóc của anh ta, cũng không phải người tốt lành gì.”
Đúng vậy, chó cắn chó, cũng khá thú vị.
Tống Viễn Châu, bây giờ anh cũng nên nếm trải cảm giác yêu mà không được đáp lại đi.
Những năm qua Ân Ân chịu khổ, anh cũng nên trải qua một lần cho thỏa đáng.
Vừa về đến phòng bệnh, Trì Diên đã thở hồng hộc chạy vào.
Nhìn bộ dạng thở không ra hơi của anh, tôi thắc mắc: “Anh đi thi chạy à?”
Anh liếc tôi một cái, đưa tay bế Ân Ân đang nhào vào chân anh: “Vừa nãy thấy nhiều người vây quanh cửa, sợ các em xảy ra chuyện nên chạy đến.”
Trong lòng ấm áp: “Yên tâm, chúng em có thể tự chăm sóc mình.”
Nhưng Ân Ân lại bĩu môi làm nũng: “Bố ơi, chú kia hung dữ quá, còn nói dối là con là con gái của chú ấy.”
Nói rồi, dùng mặt cọ vào mặt Trì Diên: “Bố đối xử với Ân Ân tốt như vậy, con mới không cần bố khác!”
Giọng nói mềm mại ngọt ngào ở đâu cũng toát lên sự tự hào và hạnh phúc.
Trì Diên và tôi nhìn nhau, không nói gì, mở sách tranh ra lại bắt đầu kể chuyện cho Ân Ân.
Tôi tìm một lý do để nói với Trì Diên về việc Ân Ân coi anh là bố.
Lúc đó anh không tin nhưng khi Ân Ân gọi anh là bố từng tiếng một, anh vui đến nỗi không khép miệng lại được.
Anh nói: “Ân Ân cũng chơi với tôi lâu như vậy rồi, xem như đem tôi thưởng cho con bé đi!”
Hóa ra không phải Trì Diên chơi với Ân Ân, mà là Ân Ân chơi với Trì Diên, một người đàn ông đã ngoài ba mươi mà tâm cơ thật sự sâu sắc.
8.
Tống Viễn Chu vẫn đến thăm Ân Ân mỗi ngày, tôi cũng không ngăn cản anh ta.
Anh ta mang đồ ăn ngon đến cho Ân Ân, Ân Ân không ăn, vì con bé đã ăn đồ Trì Diên làm rồi.
Anh ta kể chuyện cho Ân Ân nghe, Ân Ân không thích, vì Trì Diên đã kể cho con bé nghe nhiều lần rồi.
Anh ta mua Elsa cho Ân Ân, Ân Ân từ chối, vì Trì Diên đã mua cho con bé cả một phòng Elsa rồi.
Anh ta chỉ có thể đứng ở cửa nhìn Ân Ân và Trì Diên cười đùa vui vẻ, cảm giác đau đớn thấu xương này có phải rất thú vị không.
Ngày Ân Ân xuất viện, tôi nói với Tống Viễn Chu rằng muốn ly hôn: “Tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần Ân Ân.”
Công ty của Tống Viễn Chu sắp lên sàn, bây giờ tôi từ bỏ thì cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ một khoản tài sản lớn.
Nhưng tôi không làm vậy, Tống Viễn Chu làm sao tin được quyết tâm ly hôn của tôi.
Anh ta không chút do dự xé nát thỏa thuận ly hôn: “Tôi không đồng ý, Đường Vy, cô và Ân Ân đừng hòng rời xa tôi.”
Tôi cười khẩy: “Ân Ân còn không nhận ra anh nữa, Tống Viễn Chu anh nên chấp nhận sự thật đi.”
Anh ta im lặng một lúc, cuối cùng nói chắc nịch: “Tôi nhất định sẽ khiến con bé khôi phục trí nhớ, trước kia con gái tôi chỉ gọi tôi là bố.”
“Nhưng trước kia anh chỉ nhớ đến con gái của người khác, thậm chí còn muốn đưa những thứ thuộc về Ân Ân cho một đứa bé khác.”
Tống Viễn Chu nghẹn lời, hối hận nói: “Trước kia là tôi hồ đồ, bây giờ thì không như vậy nữa.”
Tôi lắc đầu: “Tống Viễn Chu anh đã làm nhiều chuyện sai trái như vậy, tôi làm sao tin anh được.”
Tống Viễn Chu suy nghĩ một lúc, gọi điện cho luật sư đến.
Ngay tại chỗ chuyển nhượng toàn bộ cổ phần công ty, cũng như tất cả tài sản dưới tên anh ta cho Ân Ân và ghi rõ rằng trước khi Ân Ân đủ tuổi thành niên, tôi sẽ thay mặt con bé nắm giữ.
Dùng những thứ này để giành lấy ba tháng được ở bên Ân Ân.
Nếu ba tháng vẫn không khiến Ân Ân nhớ lại anh ta thì chúng tôi chỉ còn cách ly hôn, Ân Ân sẽ thuộc về tôi.
Một canh bạc lớn như vậy, anh ta thực sự không sợ thua sạch sao.
Nhưng tôi biết những năm tháng thuận buồm xuôi gió đã khiến anh ta trở nên kiêu ngạo, tình yêu của Ân Ân trước đây đã cho anh ta sự tự tin, cùng với sự cố chấp của anh ta đối với những thứ đã mất, tất cả đã thúc đẩy bản thỏa thuận này.
Lúc ký tên, tôi do dự một chút, Tống Viễn Chu lập tức sốt ruột: “Nhanh ký đi, chúng ta đã nói rồi không được nuốt lời.”
Trong lòng tôi khinh thường: “Tôi sẽ không hối hận đâu, tôi chỉ sợ anh hối hận thôi.”
Vì vậy, tối hôm đó tôi đã đưa Ân Ân về nhà cũ.
9.
Mẹ con Triệu Thanh đã bị đuổi ra ngoài, nghe bảo vệ ở cửa kể lại thì ầm ĩ lắm, Triệu Thanh và Tống Viễn Chu còn đánh nhau đến đồn cảnh sát.
Tôi cười cười, thế thì tốt, sống sung sướng quá lâu rồi nên vận động gân cốt một chút.
Tống Viễn Chu đang đứng ở cửa đợi chúng tôi, vừa đến đã muốn ôm Ân Ân nhưng Ân Ân sợ hãi né tránh.
Sắc mặt anh ta ngượng ngùng, chỉ còn cách nhận lấy vali trong tay tôi.
Trên mặt anh ta có vết máu rõ ràng, chắc là do Triệu Thanh cào, tôi cười khẩy nói: “Không ngờ bình thường yếu đuối không tự lo nổi, đánh người thì lại lợi hại nhỉ.”
Tống Viễn Chu không nói được gì để phản bác, đành cắn răng xách đồ đi vào.
Phòng của Ân Ân đã trở lại như cũ, rèm ren màu hồng, ga giường màu hồng.
Có thể thấy Tống Viễn Chu đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Nhưng đáng tiếc, Ân Ân bây giờ không thích những thứ này.
Con bé lấy bộ đồ giường họa tiết quả cam mà Trì Diên mua cho con bé từ trong vali ra.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, nhanh thay cho con đi, bố nói màu này sẽ khiến con càng đáng yêu hơn.”
“Còn cả rèm nữa, cũng phải thay thành cái bố mua cho con.”
Trong miệng Ân Ân, bố vẫn là Trì Diên, bây giờ con bé đã trở thành fan cuồng nhỏ của Trì Diên, Trì Diên nói gì con bé cũng tin.
Tôi cười gật đầu: “Được, đều nghe Ân Ân chỉ huy.”
Tống Viễn Chu mặt đen như đít nồi, không nghĩ ngợi gì đã định giật lấy ga giường, tôi cười lạnh một tiếng: “Tống Viễn Chu chỉ vậy mà đã không chịu được rồi sao, trước kia anh không phải cũng đối xử với Ân Ân như vậy sao.
Chê đồ của Ân Ân lòe loẹt, không lọt vào mắt Triệu Nguyệt Nguyệt,
Bất chấp Ân Ân bị lạc, nhất quyết bắt tôi phải thay ga giường cho Triệu Nguyệt Nguyệt trước, rồi mới được đi tìm con bé.
Nhưng bây giờ đến lượt mình thì không chịu được rồi.”
Tống Viễn Chu như bị bỏng, đột nhiên ném ga giường xuống, chạy trốn khỏi phòng như chạy trối chết.
Tự mình gieo gió thì giờ phải gặt bão, Tống Viễn Chu, mùi vị thế nào!
Thứ sáu tuần đó, trường mẫu giáo có tổ chức một cuộc thi đọc thơ, Ân Ân cũng tham gia.
Lần này con bé không báo cho Tống Viễn Chu nhưng Tống Viễn Chu lại đến.
Cô giáo của Ân Ân khen ngợi: “Bố Ân Ân thật quan tâm đến Ân Ân, một tháng trước đã liên lạc với tôi, nếu Ân Ân tham gia hoạt động của trường thì nhất định phải báo cho bố bé tham gia.”
Nhưng bây giờ, nhìn Tống Viễn Chu và Trì Diên chen chúc trên một chiếc ghế, thật không biết nên khóc hay nên cười.
May mắn là lần này Ân Ân không khóc nữa, cười tươi nhận giải ba, thậm chí còn mời bố của con bé lên nhận giải cùng.
Tống Viễn Chu và Trì Diên cùng nhau đứng dậy nhưng khi bước lên sân khấu, Tống Viễn Chu lại bị một giáo viên kéo lại.