1.
Tôi là một cung nữ quét dọn bên ngoài Ngự thư phòng.
Tầm thường không có gì đặc biệt, lại siêng năng làm việc, hăng say lao động. Ngày nào tôi cũng quét dọn sạch sẽ bậc thềm ngoài ngự thư phòng, thậm chí cả hành lang cũng được tôi lau chùi sáng bóng không nhiễm một hạt bụi.
Tôi luôn nhận được những ánh nhìn tán dương từ thái giám tổng quản.
Nhưng tôi lại không có mong muốn được thăng chức.
Thân là một người xuyên sách đủ tiêu chuẩn, với thái độ đúng mực và phong cách ứng xử, lề lối làm việc chuẩn mực. Tôi chỉ mong mình được làm phông nền, được hít những drama tươi nóng bể phổi nhất trong hoàng cung khi cốt truyện của cuốn tiểu thuyết gốc bắt đầu.
2.
Ngày hôm đó, trời xanh mây trắng nắng vàng, như thường lệ, tôi lấy chổi ra quét trước điện.
Bỗng nhiên tôi thấy vài cung nữ mặt mày tái mét đi theo một nữ tử mặc thường phục đến ngoài Ngự thư phòng, tôi gáng mở banh mắt nhìn kỹ hơn, đây không phải là hoàng hậu sao?
Mấy cung nữ kia vội vàng theo sau hoàng hậu, ngập ngừng muốn ngăn cản.
“Hoàng hậu nương nương….”
Nhưng hoàng hậu lại không thèm để ý, không nói không rằng, xắn áo kéo quần rồi trực tiếp quỳ xuống bên ngoài Ngự thư phòng, trong mắt hiện lên vẻ bi thương và quyết tâm.
Thái giám tổng quản thấy tình hình không ổn, vội vàng cúi người đi bẩm báo với hoàng đế.
Hoàng đế bước ra, nhìn thấy hoàng hậu đã bỏ hết trâm cài, đang quỳ trên mặt đất, không khỏi nổi trận lôi đình.
Sau khi nghe hoàng hậu buông lời cầu xin tha thứ cho đứa đệ đệ tham ô của mình, hoàng đế càng tức giận không thôi.
Nàng đã là hoàng hậu của một nước, sao lại có thể không biết nặng nhẹ như vậy?!
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, bàn tay vung lên: “Người đâu…!”
Tôi hồi hộp nắm chặt chổi, giả vờ quét dọn, đồng thời hưng phấn vểnh tai lên nghe ngóng.
[Đây rồi đây rồi, cốt truyện đây rồi. Hoàng đế sẽ tống hoàng hậu vào lãnh cung, sau đó lại phát hiện thật ra đệ đệ của nàng bị tiểu nhân h ã m hại. Tiếp theo sẽ là tiết mục hoàng thượng phát điên rồi, hoàng thượng hối hận rồi, hắn đích thân đến đón nàng về, nhưng làm gì có chuyện như chưa hề có cuộc chia ly được. Nàng trốn hắn tìm, nàng có chạy đằng trời.]
Bàn tay đang vung lên của hoàng đế đột nhiên đơ ra giữa không trung.
[Nên ngược thêm một chút, một chút cỡ lên bờ xuống ruộng là được. Thằng cha khốn kiếp này không thèm điều tra đã vội kết tội nữ chính, ui xời, nữ chính cứ bỏ quách chả đi cho xong, hắn có theo đuổi lại vợ tụt quần thì cũng kệ hắn nha nữ chính.]
[Mấy tên hôn quân đều là như vậy.]
Bàn tay đang đơ ra giữa không trung của hoàng đế vung tiếp không được, bỏ xuống cũng chẳng xong. Tuy hắn không hiểu “nữ chính” và “theo đuổi lại vợ tụt quần” là gì, nhưng hắn biết, có người đang mắng hắn ngu ngốc.
Khuôn mặt hoàng đế lúc xanh lúc trắng lúc đỏ, nhìn như bảy sắc cầu vồng.
Nhưng mà, thái giám và thị vệ bên cạnh đã vội vàng tiến lên khom người đợi lệnh.
Hoàng đế như đang bị nướng trên bếp lửa, nghẹn nửa ngày, đành phải vung tay lên.
“Đỡ hoàng hậu dậy đi, chăm sóc cẩn thận. Chuyện của Tống Ngôn Thăng, ta sẽ đích thân phái người đi điều tra.”
Hoàng hậu không thể tin ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe.
Dường như nàng đã mất hết sức lực, tấm lưng thẳng tắp đột nhiên thả lỏng, cố nén nước mắt, lòng đầy nhiệt huyết, cúi đầu thật thấp.
“Thần thiếp, tạ ơn Hoàng thượng.”
Tôi cầm chổi quét khựng lại.
Gì vậy? Cốt truyện bị bóp méo?
Hoàng đế xua xua tay, ánh mắt như có như không lướt qua sân, dừng lại trên người cung nữ quét dọn cần mẫn ở góc tường một lát, rồi rời đi.
3.
Thái giám tổng quản đột nhiên tìm đến tôi.
“Chúc mừng Võ cô nương, Hoàng thượng thấy cô làm việc chăm chỉ, nên đã đích thân hạ lệnh điều cô đến Ngự thư phòng làm cung nữ nhất đẳng.”
Lúc đó tôi đang giặt giẻ lau, nghe tin như sét đánh ngang tai, trong lòng đau buồn không thôi.
Chẳng lẽ những ngày tháng được tự do đi làm, thoải mái tan sở, nội dung công việc đơn giản, không cần giao tiếp với xã hội, thậm chí là không cần động não phải kết thúc rồi sao?
Tôi cũng có cần được thăng quan tiến chức đâu.
Thái giám tổng quản thấy động tác tôi cứng đờ, cho rằng tôi vui đến mức ngẩn ngơ, liền vội vàng lau nước mắt, giống như nhìn thấy một vị tướng quân trung thành cuối cùng cũng được ra trận mà thở dài:
“Người chăm chỉ cuối cùng sẽ được đền đáp…”
Câu nói sáo rỗng bất ngờ khiến tôi không ngừng ho khan, suýt nữa tôi đã ho sặc nước mắt.
Tôi cất giẻ lau, chấm chấm giọt nước mắt đã rơi trò chơi kết thúc, lí nhí nói nhỏ: “Cảm tạ công công dìu dắt…”
Tôi biết nếu hoàng đế đã đích thân chỉ định bổ nhiệm, thì không thể từ chối.
Theo tính cách bá tổng của hoàng đế trong cuốn tiểu thuyết này, những người chống lại hắn chưa một ai có kết cục tốt đẹp gì, thậm chí hắn có thể trực tiếp giếc một pháo hôi như tôi mà không tốn chút sức nào.
Dù sao, mạng sống của cung nữ cũng không đáng giá.
Tôi thu dọn tay nải nhỏ của mình, nghẹn ngào thay ca.
4.
Ngày đầu tiên đi làm, đã có chuyện.
Lúc đó tôi đang đứng canh ở ngự thư phòng, đứng đó chán ngán một lúc lâu. Lò sưởi trong phòng nóng hầm hập, lại quyện mùi long diên hương, khiến tôi mơ màng sắp ngủ.
Hoàng đế xem lại tờ tấu chương trong tay, đặt bút phê màu sang một bên, mới nhận ra trong thư phòng còn có một cái cột gỗ.
“Ngươi tên gì?”
Hắn đột nhiên mở miệng.
Hoàn cảnh yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ, tôi giật nảy mình, giống như học sinh đang gật gù trong lớp bị thầy giáo bắt gặp, đầu óc thoắt cái đã trở nên tỉnh táo. Tôi vô thức nói:
“Võ Tắc Thiên.”
Nói xong, tôi liền hối hận muốn cắn lưỡi tự sát.
Lúc mới xuyên qua, tôi ghét cái tên “Võ Đại Hoa” hơi giống với “Võ Đại Lang” của nhân vật này vì không được may mắn cho lắm. Cho nên lúc thái giám trẻ hỏi tên để điền vào danh sách đăng ký, tôi hào hùng đổi tên mình thành “Võ Tắc Thiên”.
Trong thế giới tiểu thuyết này không có Võ Tắc Thiên, cũng không có lịch sử thực tế tồn tại, cộng thêm tôi chỉ là một đứa pháo hôi có ước muốn làm người qua đường, vì thế tôi rất tâm đắc cái tên này. Thậm chí trong lòng còn mừng thầm với kiếp sống người qua đường của mình.
Mà bây giờ, tôi đang đứng trước mặt hoàng đế đương triều, lớn giọng nói với hắn.
Tôi tên Võ Tắc Thiên.
Tôi sợ giây tiếp theo của ngày này năm sao sẽ là ngày giỗ của tôi.
Nhưng hoàng đế lại hứng thú nhướng mày, “Tên không tệ, cha mẹ ngươi có học hành gì không?”
Tôi im lặng, tôi cũng không biết bọn họ có học hành gì hay không. Rốt cuộc thì cha mẹ tôi cũng chỉ là những người vô danh tiểu tốt, tôi thậm chí còn chưa từng gặp bọn họ nữa là.
Sao cứ thích hỏi những câu dẫn đến cái chếc vậy?
Thế là tôi hàm hồ nói “Nô tỳ tự đặt.”
Sau đó miệng tôi đóng chặt như miệng trái hồ lô, dù có bị đánh chếc cũng không chịu mở miệng ra nói chuyện nữa.
Hoàng đế thấy tôi như một cái cọc gỗ, cũng mất hứng thú, tiếp tục việc phê tấu chương của mình.
Tôi cảm thấy như mình vừa nhặt lại được một mạng.
5.
Trong Ngự thư phòng không chỉ có một cung nữ nhất đẳng là tôi. Bởi vì tôi là người tương đối chất phác lại không biết nhìn sắc mặt người khác. Mà ban ngày triều thần nhiều, cần cung nữ có tính tình linh hoạt ở bên cạnh. Nên rất nhanh, ca làm việc của tôi đã bị đổi xuống buổi tối.
Hôm nay, tôi vừa mới thay ca, lại loáng thoáng nghe được trong ngự thư phòng có tiếng cười duyên.
Trăng tối, gió cao, mỹ nhân cười.
Đến chó còn biết là chuyện gì sẽ xảy ra nữa là.
Thế là tôi thức thời đứng ngoài cửa, đồng thời dựng lỗ tai nhỏ thích hóng chuyện của mình lên.
Giọng nói êm dịu như lời luyến lưu đã nghĩ suy ngàn lần của mỹ nhân bên trong vang lên “Bệ hạ~lâu rồi ngài không đến gặp thần thiếp, ngài không thích thần thiếp nữa sao?”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng pha chút quyến rũ này, hẳn là quý phi.
Tiếp theo là giọng của hoàng đế: “Quý phi nói bậy bạ gì đó, còn nói bậy bạ vậy nữa, coi chừng quả nhân bịt cái miệng nhỏ của nàng lại.”
Tiếng cười như chuông bạc của Quý phi vang lên: “Bệ hạ muốn bịt như thế nào đây~…”
Khúc sau không dám nghe, thiệt tình là không dám nghe.
Tôi xấu hổ, dùng ngón chân moi moi mặt đất, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thành thật đứng ở cửa làm môn thần.
Công việc này thật sự không dành cho người mà.
Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy lời thoại này quen thuộc một cách quá đáng.
Đương lúc tôi đang phỉ nhổ suy nghĩ tà răm đầy quỷ theo của mình, thì đầu óc tôi chợt bừng nắng hạ, mặt trời chân lí chói qua tim. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, thảo nào những lời nói tà răm này lại quen thuộc như vậy, đây là đang đi theo nội dung của cốt truyện!
Mà cùng lúc đó, sau một vòng ve vãn đánh yêu mới, quý phi nũng nịu nhẹ giọng hỏi Hoàng đế:
“Bệ hạ, trong số những thứ từ Tô Châu đưa tới, thần thiếp thích nhất là tấm lụa tơ tằm Satin kia, bệ hạ thưởng cho thần thiếp đi.”
Quả nhiên, sau khi ca ca của Quý phi đánh thắng trận trở về, quý phi bắt đầu muốn được ban thưởng.