Hoàng đế trầm mê trong hương sắc của mỹ nhân, không thèm để ý đến một tấm lụa nhỏ bé, tự nhiên mỉm cười mở miệng “Không phải chỉ là một tấm lụa thôi sao, trẫm đây…”
Tôi nhìn bóng tối nặng nề ngoài cửa, âm thầm lắc đầu.
[Rồi rồi rồi, tên cẩu nam nhân này sắp gặp chuyện chẳng lành nữa rồi.]
Trong phòng, bàn tay đang ôm Quý phi của Hoàng đế cứng đờ, lời nói trong miệng lập tức dừng lại.
[Nhiều vải triều cống như vậy, hoàng hậu chỉ chọn một tấm lụa tơ tằm Satin này. Ban ngày vừa chọn xong, ban đêm tấm lụa này lại đến cung quý phi, chẳng khác nào một cái tát vào mặt.]
Trong phòng, giọng nói ngọt ngào của Quý phi mang ý cười, có chút dụ dỗ: “Bệ hạ muốn thế nào…”
Hoàng đế khó khăn nói: “Trẫm…”
[Chậc chậc chậc, quý phi thật không hổ là nữ phụ ác độc, ghét ai là phải cướp đồ của người đó cho bằng được. Cướp xong còn không quên chạy vào cung Hoàng hậu, xé tấm lụa tơ tằm kia thành từng dải nhỏ trước mặt Hoàng hậu.]
Quý phi cười duyên đánh yêu hoàng đế một cái: “Đáng ghét, bệ hạ cố ý chơi thần thiếp~thần thiếp không để ý tới ngài nữa~”
Hoàng đế do dự: “Trẫm…”
[Cuối cùng còn không quên cáo trạng với hoàng đế, nói hoàng hậu ghen tị với nàng, xé tấm lụa tơ tằm Satin của nàng. Máo chó, quá là máu chó rồi.]
Hoàng đế chém đinh chặt sắt nói: “Trẫm ban cho nàng mười tấm lụa phi bóng, lụa phi bóng thích hợp với nàng nhất.”
Tôi:…
[Sao lương tâm của tên cẩu nam nhân này lại trỗi dậy rồi?]
Quý phi làm như không ngờ rằng Hoàng đế lại không cho mình mặt mũi như vậy, lập tức có chút không vui nói: “Thần thiếp không thích phi bóng…”
Hoàng đế nhanh chóng ngắt lời: “Võ Tắc Thiên! Vào đây!”
Tôi đang nghiêm túc hóng chuyện ngoài cửa, đột nhiên bị gọi nên không kịp phản ứng, nhận ra hắn đang gọi tôi, tôi không nhịn được cắm mặt xuống đất, căng da đầu đẩy cửa bước vào.
“Có nô tỳ.”
Hoàng đế mặt trầm như nước: “Tấu chương ngày hôm nay trẫm bảo ngươi mang đến ngươi để đâu rồi, rất quan trọng, bây giờ trẫm muốn phê.”
Sau đó quay sang nói với quý phi: “Quý phi hôm nay vất vả rồi, lui xuống trước đi.”
Sắc mặt của quý phi lập tức đen như đít nồi, nàng hung ác trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó lắc eo cong đít ngoe nguẩy rời đi.
Tôi: Excuse me? Liên quan gì đến tôi?
6.
Tấm lụa tơ tằm Satin đó cuối cùng vẫn được đưa đến tẩm điện của Hoàng hậu.
Mà trải qua nhiều ngày điều tra, hoàng đế cũng phát hiện đệ đệ của hoàng hậu, Tống Ngôn Thăng là bị oan, dưới sự tức giận, hắn đã thanh tẩy trên dưới triều đình, trừng phạt nhiều quan chức.
Để xoa dịu hoàng hậu và thân quyến của nàng, ban thưởng đưa đến cung hoàng hậu nhiều như nước chảy, địa vị của thân quyến hoàng hậu trong triều cũng nước lên thì thuyền lên.
Đi lên cùng, còn có tôi.
Tôi mê mang nhìn thái giám tổng quản trước mặt, giờ phút này, khuôn mặt mập mạp của ông ta đỏ bừng vì phấn khích.
“Võ cô nương, cô đúng là một kiệt tác của nhân loại, tinh hoa hội tụ, thái giám rất yêu! Những ngày cô thức đêm trực, bệ hạ đều thấy hết. Bởi vì cô cần cù tận trách, bệ hạ quyết định thăng cô làm thị nữ theo hầu bên cạnh ngài!”
Tôi lại trầm mặc.
Tôi hồi tưởng lại vô số lần tôi ngủ gà ngủ gật trong ca trực đêm, nhưng nghe thái giám bảo “Cần cù tận trách”, tôi đang há miệng, lại thông minh ngậm miệng lại.
Tôi đã có lý do để nghi ngờ hoàng đế mắc chứng mù mặt, hơn nữa còn thăng chức nhầm người, nhưng tôi không có bằng chứng.
Thái giám tổng quản lại bày ra vẻ mặt cảm động như được hưởng chung vinh dự, ưỡn ngực, tinh thần sáng láng, còn không quên cẩn thận dặn dò tôi.
“Ta nhìn cô lớn lên từ nhỏ, cô có tính tình kiên định trầm ổn nhất, ta rất yên tâm. Nhưng khi đến làm việc bên cạnh bệ hạ, vẫn phải cẩn thận cẩn thận cẩn thận, điều quan trọng ta nhắc lại ba lần. Những chuyện không nên nghe tuyệt đối không nên nghe.”
Nội tâm của tôi:…Nếu không thể hóng chuyện thì tôi làm cung nữ còn có ý nghĩa gì nữa đây!
Thái giám lại vỗ vỗ bả vai tôi, vui vẻ nói: “Bệ hạ còn tăng lương tháng của cô lên gấp mười lần ban đầu.”
Tôi lập tức nói: “Tiểu Võ cam nguyện vì bệ hạ làm trâu làm ngựa, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!”
Thái giám tổng quản hài lòng rời đi, tôi cũng hài lòng móc túi tiền lương tháng này mà tôi vừa được phát ra xem.
Cuối cùng tôi cũng sắp đổi đời rồi!!!!
7.
Sự thật chứng minh, tiền cũng không dễ kiếm như vậy.
Vào ngày đầu tiên được thăng chức, trên đường đi trực, tôi bị ngăn lại.
Một bóng hồng lả lướt ngăn tôi lại giữa đường, tôi ngơ ngác còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Quý phi vuốt ve những ngón tay được chăm sóc tỉ mỉ, thậm chí còn không thèm liếc nhìn tôi một cái đã đưa mắt ra hiệu cho cung nữ bên cạnh, mấy cung nữ liền bước về phía tôi với khuân mặt dữ tợn.
Nhìn trận thế này, còn có gì mà tôi không hiểu.
“Phù phù” một tiếng, tôi tiên hạ thủ vi cường, tranh thủ quỳ trên mặt đất, đầu tiên là thành thật thừa nhận sai lầm của mình.
Mặc dù tôi cũng không biết mình sai cái gì.
Quý phi cùng cung nữ nhìn động tác trơn tru của tôi, đều sửng sốt đến há miệng.
Một lúc sau, quý phi mới phản ứng lại, nhếch đôi môi đỏ mọng, cười duyên dáng chế nhạo:
“Ôi chao, hóa ra lại là một cái xương mềm.”
Ừ, ừ, tôi mềm, tôi là người mềm nhất.
Tôi âm thầm gật đầu trong lòng.
Tôi rất rõ ràng về thân phận của mình, là một cung nữ qua đường Giáp, thứ tôi kiếm không phải tiền lương tháng, mà là tiền uất ức.
Bị người ta khinh bỉ, sau đó được ôm tiền.
Trao đổi đồng giá, mới an tâm thoải mái được.
Quý phi nhẹ nhàng dùng tay nâng cằm tôi lên, cười nhạo nói: “Hoàng hậu có biết xương cốt của ngươi mềm như vậy không?”
Hả? Chuyện này thì có liên quan gì đến Hoàng Hậu?
“Ngươi giấu rất giỏi, nếu không phải có lần thăng chức này, ta đúng thật là không phát hiện, ngươi là người của Hoàng Hậu.”
Tôi: ???
Kỳ thật, tôi cũng không phát hiện.
Bộ não không đủ dùng này thật sự cũng không hiểu nổi đến cùng đây là cái logic gì.
Tôi nhìn vẻ mặt kiểu ta quá thông minh của quý phi, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, thân phận người qua đường Giáp của tôi sợ là muốn – thăng cấp thành bia đỡ đạn.
Tôi chỉ có thể đãnh gẫy mạch suy nghĩ này.
Điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt, mười phần nghiêm túc, lời lẽ chính nghĩa nói:
“Quý phi nương nương, ngài đang nói gì vậy, người mà nô tỳ trung thành chỉ có bệ hạ!”
Quý phi dường như bị kinh ngạc trước sự ngay thẳng của tôi, nụ cười mỉa mai của nàng ta có chút chần chừ.
Sau đó, nàng ta dường như đã tự thuyết phục được chính mình và nói với vẻ quyết tâm:
“Ngươi chỉ là một tiện tỳ, mới có mấy ngày đã được thăng lên mấy cấp. Hoàng hậu vừa mới đắc thế, ngươi liền trở thành đại cung nữ bên cạnh bệ hạ, ngươi cho rằng ta mù sao?”
A, hóa ra nguyên nhân ở chỗ này.
Còn rất có logic.
Tôi thể hiện ra vẻ nghiên túc, ngay thẳng, nhưng tư tưởng lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
“Nương nương chắc chắn là mắt sáng như đuốc, nhưng bệ hạ lại càng khôn ngoan hơn. Nô tỳ vẩy nước quét nhà luôn luôn tận tâm, bệ hạ là thấy được sự cố gắng của nô tỳ, mới thăng chức cho nô tỳ. Nếu Quý phi nương nương không tin, có thể đi hỏi Đức Công công.”
Nhìn vào đôi mắt thông minh, bối rối của quý phi, tôi lại bổ sung thêm một câu.
“Xin quý phi nương nương đừng nghi ngờ bệ hạ, cũng không cần hoài nghi nô tỳ.”
Dứt lời, ta thật sâu nhìn về phía quý phi, học dáng vẻ của thái giám tổng quản, nói câu cuối cùng.
“Người làm việc chăm chỉ cuối cùng sẽ được khen thưởng.”
Quý phi có lẽ đã bị ánh hào quang đỏ rực và chuyên nghiệp của tôi làm lóe m/ù mắt.
Hoặc có thể phát hiện ra lòng trung thành của tôi có thể làm sáng tỏ nhật nguyệt, thiên địa chứng giám, không thể lay chuyển, nàng chần chờ.
Trận thị uy này còn chưa bắt đầu, đã bị tôi đảo ngược, đánh cho tan tác.
Sau khi hiểu ra, nàng ta nhụt chí, lại không cam lòng, nhưng cũng không dám thực sự trừng phạt người mà hoàng đế vừa tự mình đề bạt.
Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng ta phát hiện đã đánh mất cơ hội tốt để ra oai phủ đầu.
Cuối cùng, chỉ có thể giận dữ để lại một câu:
“Để bản cung xem ngươi cần cù như thế nào!”
Liền phất tay áo rời đi.
Tôi từ dưới đất đứng dậy, đầu gối quỳ đến run lên.
Tôi duỗi duỗi chân, phủi bụi trên đầu gối rồi đứng dậy đi trực như không có chuyện gì xảy ra.
Muốn biết tôi cần cù như thế nào? Đây chính là cần cù.
Người làm công vĩnh viễn không nhận thua.
Nơi hẻo lánh trong góc, sau vài cú nhảy, ám vệ áo đen biến mất không dấu vết.
8.
Sau ngày hôm đó, quý phi liền năm lần bảy lượt gây khó dễ cho tôi.
Thời điểm nàng ở bên cạnh hoàng đế, nào là chê nước trà tôi đưa quá nóng làm bỏng miệng, hoặc là ghét bỏ tôi không đủ linh hoạt, không quạt cho nàng, cuối cùng cũng không còn gì để nói nên trách móc hoàng đế, nói tôi ở bên cạnh làm nàng chướng mắt.
Hoàng đế cảm thấy phiền phức vô cùng, liền cho tôi lui xuống.
“Hai ngày này ngươi không cần phải tới.”
Quý phi nghe xong liền kiêu ngạo, cái đuôi muốn vểnh lên tận trời.
Tôi cũng vô cùng hài lòng – Trên trời rơi xuống hai ngày nghỉ phép có lương.
Cảm tạ ân đức của quý phi.
Những ngày được nghỉ có lương thực sự quá hạnh phúc, nếu như tôi không rảnh đến mức không có việc gì đi dạo.