Sau khi tổng quản thái giám biết tôi bị hoàng đế đình chỉ công việc hai ngày, sợ tôi tâm tình không tốt nên đã gợi ý, nói rằng tôi có thể đến Ngự Hoa Viên tản bộ, thu thập một ít phấn hoa, mang về làm phấn thơm dùng.
Hắn nói rằng các tiểu cung nữ trong cung đều rất thích những thứ này.
“Ngươi chính là quá thật thà, dễ bị người khác bắt nạt, nên rèn luyện thêm chút tâm tư.”
Thái giám tổng quản lắc đầu thở dài.
Tôi “A” một tiếng, nghe lời đi Ngự Hoa Viên, bên cạnh Vườn Ngự Quả.
Nói đùa, làm sao tôi sẽ thực sự đi Ngự Hoa Viên, đây chính là chiến trường trong hậu cung, cả ngày không phải ai đẩy ai xuống nước, thì là ai thiết kế ai bị ong độc đốt.
Là một tiểu cung nữ mới được thăng chức, đặc biệt là vào thời điểm đặc thù này khi bị kẹp giữa quý phi và hoàng hậu, không biết khi nào nguy hiểm sẽ rơi xuống trên đầu mình, làm hiệp sĩ cõng nồi.
Lấy mạng đổi dưa, không ăn cũng được.
Không bằng ăn hai quả.
Tôi đến Ngự Quả Viên, nhìn thấy trái cây xum xuê mà xung quanh không có ai, liền giống như con khỉ trèo lên một cành cây, nằm ở phía trên hái quả đào ăn.
Giờ khắc này, tôi đã cảm nhận được niềm vui vẻ và hạnh phúc của Tôn Ngộ Không.
“Ưm… ở đây không có ai cả.”
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên, âm cuối còn mang theo vài phần quyến rũ.
“Người nơi này sớm đã bị ta đuổi đi, hiện tại, chỉ có chúng ta…”
Một người nam nhân mặc y phục thị vệ cũng cùng xuất hiện.
Thị vệ lôi kéo một người nữ tử mặc váy hồng, liền bất ngờ, trùng hợp như vậy, xuất hiện phía dưới cái cây tôi đang nằm, đồng thời gặm cắn nhau một cách nhiệt tình không chút do dự.
Thỉnh thoảng còn có kèm theo: “A…” “Ngươi nhẹ một chút~…” thanh âm.
Tôi: “……”
Đúng là hoàn toàn không để ý đến sự sống chếc của tôi.
Tôi cứng người trên cây, không dám cử động, hoàn toàn không dám động dù chỉ một chút.
Cảnh tượng này, nếu tôi gây ra tiếng động nào, sợ là sẽ bị diệt khẩu tại chỗ.
Tôi bị ép phải nghe âm thanh hỗn loạn dưới gốc cây với đôi mắt ngấn lệ, trong lòng tràn đầy chua xót. Đây là thứ dù có trả tiền tôi cũng không muốn xem.
Quả đào trên tay tôi bỗng nhiên không còn thơm nữa.
Má ơi, con muốn về nhà.
9,
“Làm sao vậy?”
Sau ba lần hoàng đế nhìn tôi vừa mài mực vừa thất thần, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng hỏi.
Tôi nhìn hắn mà trong lòng ngũ vị tạp trần, lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Cú xung kích vừa rồi vẫn để lại trong lòng tôi một vết thương không thể xóa nhòa.
[Đến cùng mình có nên nói cho hoàng đế biết, hắn bị cắm sừng rồi hay không đây? 】
Hoàng đế vừa nhấc bút lông lên bỗng ngừng lại một chút.
Lúc này hắn còn chưa thể hiểu rõ một số từ ngữ kì quái, chẳng hạn như từ “cắm sừng” trong câu này nghĩa là gì.
Nhưng tóm lại, có vẻ cũng không phải là từ gì tốt đẹp.
Thế là, hắn cũng không suy nghĩ nữa, giơ bút lên, bình tĩnh lại và tiếp tục viết thư pháp.
[Tốt nhất không nên nói, gây náo loạn trong hoàng cung là tội nặng, cáo trạng không thành, có thể sẽ bị chặt đầu. 】
Chữ viết mạnh mẽ hữu lực của hoàng đế đột nhiên rung chuyển, vẽ một đường dài trên giấy.
Trong lòng tôi càng chua xót hơn.
[Vạn nhất sau này phi tử của hắn sinh hài tử có phải của hắn hay không, hắn cũng không biết…Ôi, không dám nghĩ, căn bản không dám nghĩ. 】
Hoàng đế ném chiếc bút trong tay đi, rất tốt, hiện tại, hắn đã biết nghĩa của nó là gì.
Tính tình của hoàng đế dường như đột nhiên trở nên hung bạo, viết được vài tờ thì đánh rơi bút lông.
Sau đó mới vẫy tay cho tôi lui.
Tôi không rõ ràng cho lắm, cũng không muốn gặp rắc rối, khuôn mặt xám xịt chạy đi hưởng thụ những ngày nghỉ có lương.
10.
“Nghe nói Tiết Mỹ Nhân mới nhận phong thưởng tháng trước bây giờ đã bị bệ hạ đầy vào lãnh cung.”
Dọc theo hành lang, các nha hoàn của Hoán Y Cục vừa bưng chậu vừa nhỏ giọng thảo luận.
“Không nghe được tin tức truyền ra, làm sao ngươi biết được?”
Một cung nữ khác cúi đầu nhỏ giọng hỏi thăm.
“Ta tận mắt nhìn thấy, Đức công công bên cạnh bệ hạ dẫn người vào lãnh cung…”
Cung nữ đó đang nhỏ giọng nói thầm, đột nhiên nhìn thấy tôi từ góc cua đi tới, bỗng nhiên im bật, cúi đầu vội vàng rời đi.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy bất mãn khi mình có một đôi tai thính đến vậy, những sự việc này vậy mà cũng không chạy thoát khỏi lỗ tai tôi.
Tôi không khỏi hồi tưởng lại sự tình hai ngày trước ở Ngự Quả Viên, thở dài, hậu cung quả nhiên không có bí mật. Trong nguyên tác, hoàng đế nuôi một đống ám vệ, việc nhỏ việc lớn trong cung đều không thể lọt khỏi tai mắt của hắn.
Hiện tại xem ra, quả nhiên là như thế.
Nghĩ tới đây, tôi không dám trì hoãn nữa, nói không chừng ám vệ cũng đang theo dõi tôi, chờ tôi lười biếng liền trừ tiền công đâu.
Tôi cảm thấy gần đây hoàng đế và hoàng hậu ngày càng trở nên quanh co.
Nhìn hoàng đế chải đi chải lại mái tóc của hoàng hậu, chải đi chải lại để đảm bảo tóc của hoàng hậu không còn một chút rối.
Hoàng hậu cũng kiên nhẫn ngồi đó, để hắn chải tóc cho mình, không những không tức giận mà trong mắt còn đầy vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ.
Tôi ở bên cạnh hồi hộp theo dõi.
[Chải tóc thôi mà chải hơn nửa canh giờ, đầu cũng muốn bị chải hói.】
Gương mặt của hai người trông thật nhàn nhã, có vẻ đang đắm chìm trong bể tình rồi.
Tôi rơi vào trầm mặc, không hiểu, những người yêu nhau không lẽ đều không theo lẽ thường như vậy.
Hoàng đế dường như đang đắm chìm trong thế giới của mình, một lúc sau mới nhìn thấy tôi tới.
Hắn thả chiếc lược trên tay xuống, chuẩn bị cầm chiếc trâm cài tóc lên.
Tôi lại có chút thấp thỏm.
[Không phải là hắn đang định dùng chiếc trâm cài tóc mà nước Ba Tư tiến cống này lên cho Hoàng Hậu chứ…]
Bàn tay đang định cài trâm của hoàng đế khựng lại, sau đó tự giác đặt nó xuống, đồng thời vểnh tai lên.
[Nhưng mà chiếc trâm cài tóc hồng san hô này có chứa xạ hương đó. 】Hoàng đế sắc mặt đột nhiên đen như đáy nồi.
11.
Tin tức Tiết mỹ nhân bị đày vào lãnh cung ngầm truyền ra không tới vài ngày, Hàn Chiêu Nghi cũng đi theo vào đó lãnh cơm hộp.
Không ai biết nguyên nhân là gì, trong cung bàn tán ầm ĩ, mọi người đều suy đoán gần đây tâm tình hoàng đế không tốt.
Trên dưới hậu cung đều cảm thấy bất an.
Có người vội vàng tìm đến tôi dò hỏi nguyên do, thật đúng là trò cười, tôi thì có thể biết được nguyên nhân sao?
Tôi ngậm miệng không nói, ở trong lòng vụng trộm suy nghĩ chắc hẳn hắn đang tới tháng.
Các quý phi đều thu liễm tính khí của mình, bắt đầu tạo hình tượng hồn nhiên đáng yêu.
Tôi ở bên cạnh Hoàng đế theo hầu cũng không dám lơ là.
Hoàng đế gần đây xác thực có chút lơ đãng, giống như đang suy nghĩ, nhưng lại rất kỳ quái.
Ngày hôm đó, khi hoàng đế đang đọc sách trong ngự thư phòng, lại bị phân tâm.
Sở dĩ biết hắn đang thất thần là vì quyển sách hắn cầm trên tay đã gần nửa tiếng còn chưa lật qua trang khác. Đây thực sự không phải là chuyện mà một vị hoàng đế có đầu óc tỉnh táo có thể làm được.
Tôi nhìn lướt qua bìa sách, thì thấy đó là một cuốn thoại bản về những giai thoại, cùng loại với liêu trai.
Cổ đại cũng có thứ thoại bản nhàm chán này sao?
Nhưng tôi không lên tiếng, dùng đôi mắt tinh tường của mình, liền rót cho hắn một tách trà.
Đây là tuyệt chiêu cứu mạng mà thái giám tổng quản đã dạy tôi:
“Thời điểm Bệ hạ đang suy nghĩ sự tình, nhất định không được quấy rầy hắn, lúc này chỉ cần rót cho hắn một tách trà là được.
“Nếu tâm trạng của hắn tốt thì sẽ trực tiếp uống; nếu tâm trạng không tốt thì đẩy trà sang một bên; nếu xoa xoa chén trà thì có nghĩa là trong lòng đang có điều gì đó lo lắng.”
Nếu không phải xung quanh hoàng đế đều là những người thông minh, tôi đã bắt đầu thực hành lý thuyết của ông rồi.
Suy cho cùng, thực hành là tiêu chí duy nhất để hiểu và kiểm nghiệm sự thật.
Tôi nhìn thấy hoàng đế vô thức cầm tách trà lên vuốt ve một cách cẩn thận, trầm tư.
A, hắn đang do dự về điều gì đó.
Rồi sau đó, hắn lấy lại tỉnh thần uống hết trà trong cốc.
A, tâm trạng của hắn đang tốt.
Đây là bản phiên dịch tiêu chuẩn, đơn giản và dễ hiểu, tôi không còn phải lo lắng về việc không hiểu được tâm trạng của cẩu hoàng đế nữa.
Tôi im lặng giơ ngón tay cái lên với thái giám tổng quản.
Đức công công, quá trâu bò rồi.
Lúc này, hoàng đế cất sách đứng dậy, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Võ Tắc Thiên.”
Da đầu tôi nổ tung, lông tơ dựng đứng, cảm thấy vô cùng xấu hổ, thật muốn độn thổ luôn mà.
Tôi dùng đầu ngón chân di di xuống sàn, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Giả vờ bình tĩnh nói:
“Có nô tỳ, bệ hạ gọi nô tỳ Tiểu Vũ là được rồi.”
Hoàng đế tựa hồ còn chưa hoàn hồn, chỉ nhìn về phía ngự hoa viên:
“Đi, theo trẫm đến Ngự hoa viên.”
Tôi cúi xuống và nói: “Nô tỳ tuân mệnh.”
Đổi tên, tôi nhất định phải đổi tên.
Vì vậy, tôi Võ Tắc Thiên một cung nữ bên cạnh Hoàng đế, theo ngài đi đến ngự hoa viên.
Đi một hồi, sau khi đi ra khỏi khúc cua, cảnh tượng xuất hiện trước mắt tôi là một mảnh oanh oanh yến yến, cảnh tượng đẹp không sao tả xiết.
Trong hậu cung Hoàng hậu đang tổ chức tiệc ngắm hoa.
[Ái chà, trách không được không có tâm trạng đọc sách, hóa ra là muốn đi gặp các vợ yêu. 】