Tai của Hoàng đế hơi đỏ lên, hắn đi thẳng vào chính giữa nhóm oanh oanh yến yến, ngồi ở vị trí đầu —— bên cạnh hoàng hậu.
Tôi đi theo hắn xuyên qua đám người, đứng ở bên cạnh hắn.
Chờ sau khi tôi quay người lại, phía dưới là một đám oanh oanh yến yến, đột nhiên tôi cảm thấy toàn thân mình đều không được tự nhiên.
Không nên, loại trường hợp này, không phải hoàng đế thường gọi tiểu thái giám theo hầu sao?
Tôi cảm nhận được ánh mắt dò xét đến từ bốn phương tám hướng, có dò xét, có khinh thường, cảm thấy như mình đang đứng trên bàn chông.
Tôi không hiểu hoàng đế gọi tôi tới đây là có ý gì, tôi chỉ có thể đem mình giả làm cọc gỗ, tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại.
Lúc này, hoàng hậu dịu dàng đưa cho hoàng đế một đĩa bánh phô mai:
“Bệ hạ, ngài nếm một chút.”
Hoàng đế vừa định mở miệng từ chối.
[Cẩu hoàng đế nhất định sẽ không ăn! 】
Hoàng đế gật đầu, đúng vậy, hắn vừa mới ăn một đĩa bánh hoa quế, bây giờ quả thực không muốn ăn đồ ngọt.
[Sau đó, quý phi sẽ nhân cơ hội này cười nhạo hoàng hậu, kịch bản lại bắt đầu. 】
Hoàng đế dứt khoát cầm lấy chiếc bánh ngọt hoàng hậu đưa tới, nếm thử một miếng, mở miệng tán dương.
“Hoàng hậu có lòng.”
Tôi bắt đầu cảm thấy hoài nghi cốt truyện mà mình đã từng đọc.
Hoàng đế nhai hai lần, cảm thấy mùi vị bánh phô mai hôm nay không còn tệ như mọi khi, thế là cắn thêm một miếng, vừa mới chuẩn bị đặt xuống.
Tôi nhìn chằm chằm động tác của hắn, vẻ mặt chắc chắn.
[Kịch bản đúng là không có lừa mình! Hắn vậy mà không nhận ra đây là do hoàng hậu tự tay làm!】
Hoàng đế nhìn về phía hoàng hậu, thấy hoàng hậu đang chăm chú nhìn mình, trong mắt tràn đầy dịu dàng. Nội tâm hắn liền mềm mại.
Bỏ hết chỗ bánh phô mai vào miệng. Mập mờ khen một câu:
“Hoàng hậu làm, ăn thật ngon.”
[…Vậy nhất định hắn sẽ không phát hiện ra tay của hoàng hậu bị thương…]
Hoàng đế cúi đầu xuống, phát hiện hoàng hậu đem tay giấu bên trong ống tay áo rộng.
Hắn nhanh chóng nắm lấy bàn tay của hoàng hậu, nhẹ nhàng nâng tay của nàng lên, quả nhiên nhìn thấy những vết phồng rộp nhỏ do bị bỏng gây ra.
Giọng điệu đau lòng, chứa đựng sự lo lắng và trìu mến đến hắn cũng không nhận ra:
“Nàng còn muốn giấu trẫm! về sau những chuyện này để cho hạ nhân làm là được, lỡ bỏng hư tay rồi thì phải làm sao.”
Hoàng hậu nhìn người nam nhân trước mặt, như thể quay lại thời điểm hai người còn là thanh mai trúc mã.
Nàng che đậy sương mù trong mắt, nhẹ giọng nói một câu: “Thần thiếp chỉ muốn làm bệ hạ vui vẻ.”
Tôi ở giữa, tràn ngập trong những bong bóng màu hồng của hai người.
Tôi phiền muộn, bởi vì cốt truyện không đi đúng hướng với những gì tôi dự đoán.
Cả đám oanh oanh yến yến trong vườn này cũng rất phiền muộn, bị ép ăn cơm chóa của Đế Hậu.
Là cái loại được đút vào tận miệng kia.
13.
Hoặc là nói Quý phi vẫn rất lợi hại.
Trong sự hòa thuận của Đế hậu, nàng một lần nữa đâm đầu vào, quyết tâm tái chiến.
Cuối cùng thất bại mà trở về.
Đêm đó, tôi liền được quý phi triệu kiến.
Tôi không rõ.
Đêm hôm khuya khoắt thế này, quý phi không nghĩ cách bò lên giường của Hoàng đế, lại đi gọi tôi qua uống trà?
Tôi nhìn bộ dáng kiêu ngạo của cung nữ truyền lời trước mặt với vẻ mặt ngơ ngác, như thể được quý phi mời đến nói chuyện, là phúc khí mà tôi tu luyện mấy đời cũng không được.
Tôi không quá nguyện ý, dù sao, cái này cũng thuộc về tăng ca.
Nhưng tôi vẫn đi, với tính tình này của quý phi, nếu không đi, còn không biết sẽ vụng trộm giở trò quỷ gì.
Thời điểm tôi đến, quý phi vẫn đang âm thầm thương tâm.
Trên mặt của nàng ửng đỏ, đôi mắt cụp xuống, cẩn thận ngắm nghía những ngón tay được chăm chuốt tỉ mỉ của mình.
Hàng mi được chiếu sáng bởi ánh đèn nhấp nháy, phủ bóng lên mí mắt dưới, tràn ngập sự cô đơn.
Thấy tôi đến, nàng chỉ liếc nhìn tôi với vẻ có chút oán hận, rồi tiếp tục nhìn chiếc cốc trên tay, như đang hỏi tôi, nhưng cũng như đang tự nói với chính mình:
“Đến cùng bản cung thua kém nàng ta ở điểm nào…”
Tôi không ngờ nàng lại tìm tôi đến để nói chuyện này, muốn tôi nói gì bây giờ.
Thế nên tôi không thèm để ý, trực tiếp đi thẳng đến một chiếc ghế ngồi xuống.
Lần đầu tiên, quý phi không trách tôi, chỉ cầm cốc thủy tinh của mình, rót hết cốc này đến cốc khác rồi nhẹ giọng nói:
“Rõ ràng là hắn rất tốt với ta.”
“Tại sao, không thể chỉ tốt với một mình ta.”
Tôi nhìn cái dạng này của nàng ta, âm thầm lắc đầu.
Tôi nghĩ đến nguyên tác kịch bản, hoàng hậu bị ngược thân sau đó ngược tâm, nhưng cuối cùng vẫn là cùng hoàng đế HE.
Mà quý phi, vào một ngày nắng đẹp, đã tự sát.
Dù cốt truyện bây giờ đã xa đến nỗi ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra, nhưng tôi vẫn không đành lòng nhìn người trước mặt dấn thân vào con đường cô đơn.
Tôi nói: “Quý phi nương nương, người còn nhớ phúc đoàn của người không?”
Quý phi ánh mắt có chút mờ mịt, tác dụng của rượu khiến đầu óc phản ứng có chút chậm chạp, nàng muộn màng nhớ tới con chó trắng lông xồm mà nàng mang vào cung khi mới vào cung, tên của nó là Phúc Đoàn.
Chỉ là, chú chó nhỏ kia, sau đó đã cắn hoàng hậu bị thương, bị mẹ của nàng giết chết.
Nàng chợt cười khẩy, nghịch nghịch chiếc cốc trên tay, ánh mắt đầy giễu cợt.
14.
Thời điểm quý phi mới vào cung, nàng vẫn là một thiếu nữ thanh tú, đáng yêu.
Nàng thuở nhỏ điêu ngoa tùy hứng, vô pháp vô thiên, ai cũng không quản được. Cho nên, nàng không để ý sự phản đối của người nhà, mang sủng vật phúc đoàn của mình cùng vào cung.
Đối với nàng mà nói, hoàng cung rộng lớn mà trống trải, ngoại trừ hai tỳ nữ theo nàng từ nhà mẹ đẻ, nàng không biết ai khác. Đến ban đêm, hoàng cung trở nên tối tăm và yên tĩnh, trông giống như một con quái vật ăn thịt người.
Nàng cảm thấy hoàng cung không có gì tốt.
Chỉ có thể tự an ủi chính mình, ôm cái bụng mềm mại của Phúc Đoàn khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn trong đêm cô đơn.
Mãi đến sau này, Phúc Đoàn cắn hoàng hậu.
Hoàng hậu không trách cứ, cũng không nói cho hoàng thượng mà lén nhờ thái y băng bó, nàng biết hoàng hậu không có ý định truy cứu sự việc này. Nàng cũng có tư tâm, nghĩ chính mình vụng trộm đem chuyện này dấu diếm.
Nhưng mẫu thân của nàng không biết tại sao lại biết chuyện này, hôm sau liền xin lệnh vào cung.
Niềm vui được gặp lại gia đình bỗng tan biến, chỉ thấy mẫu thân mang vẻ mặt lạnh lùng, chỉ huy tỳ nữ bắt phúc đoàn lại, dùng gậy đánh chết.
Ngày đó âm thanh gào thét của nàng vang lên đến chói tai, nước mắt rơi như mưa.
Các tỳ nữ cùng vào cung với nàng không một ai nghe lệnh nàng, thay vào đó bọn họ một người giữ chặt nàng, một người che mắt của nàng lại.
Nàng chính tai nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Phúc Đoàn từ từ nhỏ dần rồi im bặt.
Ngày hôm đó, nàng cảm thấy trái tim thiếu nữ ngang ngược của mình cũng đã ch.ết theo.
Vẻ mặt của mẫu thân lạnh lùng, nói: “Con phải tự hiểu rõ thân phận của mình.
Hoàng hậu là chính thê, còn con chỉ là thiếp.”
“Hậu cung chính là như vậy, hôm nay tiểu gia hỏa này không chết, người chết chính là con.”
Từ hôm đó trở đi, nàng cảm thấy rất lạnh, lạnh đến thấu xương.
Nàng cũng hận, nhưng lại không biết nên hận ai. Nàng không thể hận mẫu thân, cũng không thể hận thế đạo, càng không thể hận hoàng hậu.
Lòng căm hận vô danh tràn ngập trong lồng ngực, trái tim nàng càng ngày càng lạnh, nhưng bề ngoài lại càng thêm giả tạo hơn với những nụ cười duyên dáng yêu kiều trên bờ môi.
Cho đến một ngày, nàng nhìn thấy một ngôi mộ nhỏ hơi nhô cao xuất hiện bên trong ngự hoa viên, trên đó có một bông hoa trắng và một chiếc xương nhỏ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên nàng liền biết đây là phần mộ của Phúc Đoàn. không có lý do, nàng cứ vậy mà chắc chắn như thế.