1
Ta nhìn sư huynh đang ngồi trên giường, đôi tay vân vê vải vóc, gương mặt ửng đỏ không tự nhiên, rồi ta thở dài một hơi.
Sau đó, ta bước đến bên, đỡ huynh ấy ngồi dậy. Môi huynh bị cắn đến mức rỉ máu.
Dược tính lúc này cũng đã bắt đầu phát huy tác dụng, ắt hẳn huynh ấy đang đau đớn đến mức sống không bằng chết.
Sư huynh ta vốn là tu sĩ thiên tài xuất chúng nhất giới tu chân, nay lại chẳng bằng phế nhân.
Khoảng một tháng trước, huynh ấy hạ sơn làm nhiệm vụ rồi trở về với toàn thân đầy máu, ngay cả đôi mắt cũng không còn thấy ánh sáng.
Tệ hại hơn, nội đan bản mệnh của huynh ấy, vốn là sinh mạng của một tu sĩ, cũng đã biến mất.
Từ một thiên chi kiêu tử đứng trên mây xanh, huynh ấy rơi thẳng xuống bùn lầy, tất cả chỉ xảy ra trong một đêm.
Sư tôn, người yêu thương huynh ấy nhất, sợ huynh sẽ làm điều dại dột, liền phái một phế nhân không sai biệt lắm như ta đến chăm sóc huynh ấy.
Khi ta hỏi lý do, sư phụ chỉ nói: phái những sư huynh đệ khác đi, ắt hẳn sẽ khiến đại sư huynh nhớ lại quá khứ, càng thêm đau lòng.
Hóa ra, phế nhân như ta cũng có chỗ hữu dụng.
Nhưng ta mới đến đây ngày thứ ba thôi! Vậy mà tên hái hoa tặc chết tiệt kia lại có thể phá kết giới mà mò đến ngọn núi hẻo lánh này!
May mắn thay, dù là phế nhân, nhưng mèo mù còn gặp cá rán, ta vẫn đánh đuổi được hắn.
Giờ thì làm sao xử lý vị sư huynh đang như hòn than nóng bỏng này đây?
Ta biết phải làm gì với vị mỹ nhân sư huynh đang trúng xuân dược này?
“Linh Lang, muội mau đi đi.” Sư huynh vội vã đẩy ta ra, “Ta sợ mình không kiềm chế được.”
Đôi mắt mù lòa của huynh ấy đỏ ngầu, lệ ngấn nơi khóe mắt, khuôn mặt đẹp tựa tiên nhân.
“Linh Lang, không sao đâu, cho dù ta có chết, ta cũng sẽ nói rõ rằng hôm nay không liên quan gì đến muội.”
Huynh ấy bất ngờ ho ra một ngụm máu, cười yếu ớt mà thê lương.
Với khả năng của ta, dù có quay về mời sư phụ, sư huynh cũng không chống chọi nổi đến khi ấy.
Ta nghiến răng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Một tay ta tháo dây lưng, tay còn lại cũng không rảnh rỗi, giúp vị sư huynh nửa sống nửa chết cởi bỏ y phục.
Sư huynh vốn đã nửa tỉnh nửa mê, yếu ớt đưa tay chặn lại động tác của ta, giọng nói đứt quãng:
“Linh Lang, đừng, ta không muốn muội vì một phế nhân như ta…”
Cuối cùng ta cũng cởi hết áo cho huynh ấy, dù đã từng thấy huynh ấy trong những ngày chăm sóc trước, nhưng giờ vẫn khiến ta đỏ mặt xấu hổ.
Ta nắm lấy tay huynh ấy, định nhanh chóng kết thúc chuyện này.
“Sư huynh, không sao đâu, sau khi giải dược là huynh sẽ tốt thôi.”
Có lẽ trúng xuân dược quá nặng, miệng nói lời chối từ, nhưng cơ thể của Liễu Phù Phong lại rất thành thật.
“Linh Lang, không cần…”
Bàn tay huynh ấy đã vòng qua eo ta, hơi nóng từ lòng bàn tay làm ta run rẩy, toàn thân bất giác căng cứng.
“Sư… sư huynh…”
Nghĩ là một chuyện, nhưng thực sự làm lại là chuyện khác.
Giờ đối diện với sự thật, ta lại thấy sợ hãi.
Chỉ biết run rẩy đặt tay lên ngực huynh ấy, giây tiếp theo, đôi môi mang hương đào và mùi máu nhạt áp lên môi ta.
Chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, bị quay cuồng đến nỗi tay chân bủn rủn.
Cảm giác tê dại từ cột sống lan khắp người khiến ta vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.
Bị động đến mức bối rối, ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Ta lật người sang bên, dùng chiếc áo vắt ngang bên cạnh che lấy thân mình.
“Sư huynh, từ từ đã!”
Nhưng chưa kịp bước xuống giường, huynh ấy đã ôm eo kéo ta trở lại.
Đôi mắt mù lòa vì dục vọng mà sâu thẳm, dù không nhìn thấy nhưng lại toát ra vẻ khao khát đến tận xương.
Ta nhìn đôi tay mình bị trói chặt bởi đai lưng, chỉ biết thở dài trong lòng.
Tiếng ù ù trong tai, tim đập loạn xạ, toàn thân toát ra mồ hôi.
Ta nhắm mắt lại, nghĩ rằng có lẽ sẽ sớm kết thúc thôi.
“Linh Lang.” Liễu Phù Phong cúi xuống, lau đi giọt nước mắt trên má ta, “Khóc đến mức này…”
Ta cau mày, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng.
Không ai nói với ta rằng chuyện này lại đau đến vậy!
Hơn nữa, sư huynh cũng thật dai sức.
“Sư huynh, cầu xin huynh, mau lên…”
Huynh ấy ôm lấy đầu ta, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi.
“Sắp rồi.”
Lừa người, hai chữ này ta đã nghe cả đêm rồi.
Nước nóng cuộn trào như lửa cháy lan ra khắp cơ thể, cuối cùng ta mơ hồ thiếp đi.
2
Ta ngất rất lâu, đến mức còn mơ thấy ngày đầu tiên lên núi.
Kể từ khi cha ta cưới di nương sau khi mẹ qua đời, không đầy hai năm thì ông đã nghe lời bà ta mà gửi ta lên đây.
Thực ra ta không trách cha, đến đây ta còn thấy vui hơn ở phủ nhiều.
Sư huynh sư tỷ đều rất yêu thương ta.
Hơn nữa, ta còn gặp người trong lòng mình.
Tư chất của ta tầm thường, làm gì cũng vất vả.
Nhưng người ta thích lại tựa ánh trăng giữa trời, tuổi trẻ đã kinh tài tuyệt diễm.
Ta nghe sư thúc và sư tôn nói, huynh ấy là thiên tài hiếm thấy trong giới tu chân.
Huynh ấy có thể cảm ngộ những điều thâm sâu giữa đất trời, có thể sẽ độ kiếp phi thăng thiên giới.
Ta suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định giấu kín tình cảm này trong lòng.
Nhưng rồi, trong mộng, ta lại thấy cảnh Liễu Phù Phong từ biệt Thái Hư Tông, bay lên trong ánh sáng vàng rực rỡ.
Ta đuổi theo huynh ấy, nhưng không cách nào đuổi kịp.
Bốn phương tám hướng đều là gió ly biệt, ta hiểu rằng kiếp này có lẽ không bao giờ gặp lại huynh ấy nữa.
“Linh Lang.”
Ta đang khóc, chợt cảm thấy có ai đó ôm lấy ta vào lòng, mùi hương quen thuộc tràn ngập khoang mũi.
“Gặp ác mộng sao?” Đối phương bật cười đầy tâm trạng, “Trong mơ có ta không?”
“Mở miệng ra, uống chút nước đi.”
Ta nuốt lấy nước mát, cảm thấy cổ họng khô khốc ngứa ngáy được xoa dịu đi nhiều.
Uống thêm một ngụm lớn, ta mới từ từ mở mắt ra. Ánh sáng chói mắt khiến ta phải giơ tay che lại.
Đợi đến khi mắt đã quen dần, ta mới nhìn rõ người đang ôm mình là ai.
So với ánh sáng mặt trời, vẻ ngoài của người trước mắt còn chói lọi hơn.
Dù huynh ấy đã mù, nhưng xuân sắc vô biên vẫn không thể che giấu.
Tựa như một thanh bảo kiếm sắc bén, chiếu sáng khắp căn phòng, vẻ đẹp độc nhất vô nhị, lộng lẫy đến mức khó bề nhìn thẳng.
Không hổ danh là mỹ nhân đứng đầu bảng tu chân giới.
“Sư huynh!”
Ta giật mình, nắm lấy tay huynh ấy, đồng thời kiểm tra mạch.
May thay, mạch đập bình ổn, sắc mặt cũng bình thường, xem ra thuốc độc đã được giải.
Tấm chăn mỏng trượt khỏi thân, ta bối rối cầm lấy y phục rơi bên cạnh để che thân.
Liễu Phù Phong chớp chớp mắt, đôi mắt dài hẹp đầy vẻ mờ mịt.
Dù biết huynh ấy đã mù, nhưng bị nhìn chăm chú như vậy vẫn khiến ta cảm thấy ngượng ngùng.
Vừa bước xuống giường, đầu gối ta bỗng nhũn ra, thắt lưng bị siết chặt.
“Linh Lang.”
Ta cố nở nụ cười gượng gạo, “Không, không sao, chỉ là ta không đứng vững.”
“Thật không sao chứ?”
“Thật sự không sao.”
Chỉ là đôi chân hơi yếu, thắt lưng có chút mỏi, bước đi cũng không vững thôi.
3
Ta cứ tưởng rằng sau khi cùng đại sư huynh trải qua chuyện thân mật như vậy, ít nhiều cũng sẽ thấy có chút gượng gạo.
Nhưng sự gượng gạo này lại phụ thuộc vào từng người.
Ít nhất là đại sư huynh vẫn ung dung như thường, ngược lại chính ta lại có vẻ đang quá bận tâm.
Dù nói rằng người tu tiên, thân xác phàm trần chỉ là vỏ bọc bên ngoài.
Nhưng chẳng lẽ điều đó cũng chứng minh rằng đại sư huynh hoàn toàn không có tình cảm nam nữ với ta?
Ta bưng bát canh ngọt vừa nấu, trong lòng bỗng thấy ngột ngạt.
Thực ra chúng ta đều đã tu luyện đến mức không cần ăn uống.
Nhưng nay đại sư huynh đã thành phàm nhân, tất nhiên cần phải ăn uống hằng ngày.
“Cạch,” ta đặt bát canh xuống bàn, âm thanh có hơi lớn, đủ để làm gián đoạn việc điều chế thảo dược của Liễu Phù Phong.
Huynh ấy dò dẫm tìm ghế, rồi bước về phía ta.
Nhìn thấy huynh ấy như vậy, ta đâu còn giận dỗi gì nữa, liền nhanh chóng chạy đến làm “cây gậy người” cho huynh.
Huynh ấy cầm lấy bát sứ, ngón tay thon dài, móng tay trong suốt tựa như cánh hoa.
“Ngon lắm.”
Nụ cười ấy tựa như minh châu phát sáng, ngọc ngà lấp lánh, khiến ta thất thần, lòng dạ rối bời, chỉ muốn dâng cả trái tim cho huynh ấy.
Huynh ấy gọi ta mấy lần, ta mới giật mình thoát khỏi mê hoặc.
Liễu Phù Phong cười nhạt: “Linh Lang, tay nghề của muội ngày càng tiến bộ.”
Ta đối diện với ánh mắt mang ý cười của huynh ấy, mặt lại đỏ lên.
Ôi, ta không khỏi thở dài.
Đại sư huynh tốt đến vậy, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà lại rơi vào hoàn cảnh thế này.
Ta cũng không khỏi tự thở dài cho tình cảnh của mình.
Mới chăm sóc đại sư huynh được mấy ngày, ta đã thành ra thế này.
Thời gian nếu kéo dài, liệu tình cảm của ta có bị lộ ra không?
Nhưng sự lo lắng của ta chẳng kéo dài lâu.
Đến buổi trưa hôm ấy, một người quen xuất hiện.
“Tam sư huynh?”
Khi ta đến nơi hẹn, tam sư huynh đang vui vẻ ăn trái cây.
Ta lập tức giật lấy đĩa trái cây đó.
“Nhìn muội kìa, sao keo kiệt vậy.”
Ta bĩu môi: “Loại quả này rất hiếm, ta hái về là để dành cho đại sư huynh.”
Huynh ấy cúi xuống nhìn ta: “Ta cũng là sư huynh của muội, sao muội không đối xử với ta như vậy?”
Người trẻ tuổi tuấn tú trước mặt là tam sư huynh Mộ Triều, người lúc nào cũng buộc cao tóc đuôi ngựa.
Nhìn bề ngoài có vẻ nghiêm chỉnh, nhưng tính tình phóng khoáng.
Thường khiến sư tôn tức đến sôi máu, lo lắng huynh ấy sẽ gây rắc rối khi hạ sơn.
Dù vậy, ta và tam sư huynh lại khá thân thiết, huynh ấy tuy có vẻ ngoài lãng tử, nhưng thực ra rất chính trực và giàu lòng nhân ái.
Lần này huynh ấy đột ngột dùng truyền âm khí gọi ta đến, hẳn là có chuyện quan trọng.
Ta đoán: “Chẳng lẽ sư tôn có chuyện gì sao?”
Mộ Triều lắc đầu, sau đó liếc nhìn xung quanh: “Đại sư huynh đâu?”
“Giờ này là lúc huynh ấy đang nghỉ.”
Ta cảm thấy có điều lạ, liền vỗ vai Mộ Triều: “Có chuyện gì mà huynh lại thần bí như vậy?”
Mộ Triều hạ giọng nói khẽ: “Hai tháng trước đại sư huynh bị hãm hại, trở nên như thế này, đến cả sư tôn cũng không có cách nào.
“Gần đây khi ta hạ sơn, nghe nói có một loại cỏ thần kỳ.
“Loài hoa nở mười năm, tàn trăm năm, sinh tử luân hồi, Nam Hải thủy liên là loài liên không rễ, sau khi rụng, tim hoa chìm xuống đáy nước.
“Chỉ cần tìm được một cây thủy liên ngàn năm của Nam Hải, đại sư huynh chắc chắn sẽ được tẩy tủy cải mệnh, tái tạo bản thân.”
Nghe thế, ta vô cùng phấn khởi, không kìm được mà nắm lấy cánh tay huynh ấy, vội hỏi:
“Nam Hải thủy liên ở đâu?”
“Nghe nói duy nhất chỉ có một cây ngàn năm thủy liên nằm trong tay Ma Tôn Minh Thương.”
Nghe đến đây, ta lập tức sa sầm mặt.
Minh Thương, Ma Tôn.
Chỉ trong vòng nửa năm đã biến ma giới vốn bị coi thường thành thế lực có thể đối đầu với cả thần, tiên và yêu giới.
Thêm vào đó là sức mạnh chiến đấu chưa từng thất bại.
“Chúng ta hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của hắn.
“Nhưng nghe đồn, Nam Hải thủy liên sẽ được đưa ra đấu giá.”
Mắt ta sáng lên: “Phải bao nhiêu linh thạch?”
“Không rõ, nhưng đây là cơ hội duy nhất!”
Quả thực là một cơ hội tốt.
Nếu có thể giúp thiên chi kiêu tử đại sư huynh trở lại đỉnh cao, dù lên núi đao hay xuống biển lửa, ta cũng nguyện thử.
“Sư muội, ta tìm muội là vì chuyện này. Chúng ta cùng nhau đi tìm Nam Hải thủy liên cho đại sư huynh.”
Nhưng nghĩ lại, ta băn khoăn: “Vậy còn sư huynh thì sao? Nếu huynh ấy ở đây một mình mà gặp phải kẻ xấu…”
Mộ Triều vỗ đầu ta, rồi lấy từ túi bách bảo ra một hình nhân.
“Ta đã xin sư tôn phù phép cho nó, rót vào đó không ít linh lực, nó sẽ hóa thân thành muội để tiếp tục chăm sóc đại sư huynh.
“Thêm vào đó, hình nhân này còn mạnh hơn muội nhiều, muội cứ yên tâm đi!
“Sau khi chúng ta rời đi, ta sẽ lập kết giới, đảm bảo ngay cả một con muỗi cũng không lọt vào đây được!”