Đại vương Mãn tộc cưng chiều ta

Chương 11 + 12


11

 

Ta đi theo Nam Cung Chiêu vào rừng, nhưng vẫn không tìm thấy Đái Mục Tây.

 

Nhưng ta nhìn thấy tín hiệu và lời nhắn mà nàng ấy để lại.

 

Tộc Xích Cáp quả nhiên muốn tấn công Man tộc, trong tộc còn có nội gián cấu kết với bọn chúng.

 

Ta vội vàng quay trở về.

 

Trên đường gặp thị vệ được Đồ Khắc Lặc Hãn phái đi tìm chúng ta.

 

“Vương hậu, cuối cùng người cũng trở về rồi, Đại vương đang nổi trận lôi đình.”

 

Thị vệ lúc này mới để ý thấy ta toàn thân bẩn thỉu, m.á.u và nước mắt trên mặt hòa lẫn vào nhau, bị gió thổi khô, trên người còn khoác áo choàng của nam nhân.

 

“Vương hậu, người, đây là?”

 

Ta không kịp giải thích, túm lấy hắn hỏi: “Đại vương đâu?”

 

“Đại vương cũng ra ngoài tìm hai người rồi!”

 

Đốt pháo hiệu, ta đứng ở cửa sốt ruột chờ Đồ Khắc Lặc Hãn.

 

Cuối cùng, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, ta vội vàng chạy ra ngoài, lao vào lòng Đồ Khắc Lặc Hãn.

 

“Nhanh đi cứu Đái Mục Tây, tộc Xích Cáp muốn tấn công chúng ta, trong tộc có nội gián, trong tộc có nội gián!”

 

Đồ Khắc Lặc Hãn vừa nghe xong liền nghiêm mặt, kéo ta vào vương trướng, cẩn thận hỏi rõ mọi chuyện.

 

Thầy thuốc đi vào xử lý vết thương cho ta.

 

Ta kể lại mọi chuyện với tốc độ nhanh nhất.

 

Đồ Khắc Lặc Hãn triệu tập binh mã thân cận nhất, ra ngoài, binh lính còn lại canh giữ nghiêm ngặt toàn bộ tộc.

 

Tộc Xích Cáp quả nhiên đến tấn công.

 

Tên nội gián đó đã tiết lộ chiến lược phòng thủ của chúng ta.

 

Tộc Xích Cáp phá vỡ vòng vây bên ngoài, cầm đao xông vào.

 

Nam nhi thảo nguyên không sợ chếc, dùng thân mình chặn đứng lưỡi đao của địch c.h.é.m về phía phụ nữ và trẻ em.

 

Ta nhặt thanh đao nhuốm đầy m.á.u tươi trên mặt đất lên, hung hăng đ.â.m vào lưng một tên địch.

 

Các binh sĩ xung quanh kinh ngạc nhìn ta, không ngờ nữ tử yếu đuối, tay trói gà không chặt như ta cũng có thể cầm đao g/i/ế/t người mà không chớp mắt.

 

Hành động của ta khiến trận chiến càng thêm khốc liệt.

 

Ta muốn cùng tiến cùng lui với họ.

 

“Các dũng sĩ, hãy lấy hết dũng khí, giơ cao vũ khí bảo vệ gia đình và đất nước trong tay, ta cũng sẽ cùng tiến cùng lui, sống chếc có nhau với các ngươi! Cho dù chiến đấu đến người cuối cùng, chúng ta cũng không thể bỏ cuộc! Phía sau chúng ta là tương lai và hy vọng của cả bộ tộc, hãy tin tưởng Đại vương, kiên trì đến khi chàng ấy trở về, chàng ấy nhất định sẽ cứu chúng ta!”

 

Tất cả mọi người đều hô to, liều mạng chiến đấu với kẻ địch.

 

Cho dù người sau ngã xuống, cho dù lực lượng có giảm sút đi chăng nữa, cũng không có ai lùi bước!

 

12

 

Cuối cùng Đồ Khắc Lặc Hãn cũng quay trở lại, g/i/ế/t tộc Xích Cáp đến mức không còn mảnh giáp.

 

Hô Duyên Tô Mộc ôm một người phụ nữ xuống ngựa, ta nhận ra đó là Đái Mục Tây.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm, buông đao xuống, quỳ gối trên mặt đất.

 

Ta mệt quá, thật muốn ngủ một giấc thật ngon.

 

“Tiêu Tiêu!”

 

“Cẩn thận!”

 

Đồ Khắc Lặc Hãn và Nam Cung Chiêu lo lắng chạy về phía ta.

 

Cảm nhận được hàn quang phía sau, ta sởn tóc gáy.

 

“Phập.” Cơn đau nhói truyền đến từ cổ, m.á.u b.ắ.n tung tóe.

 

Ta ôm cổ ngã xuống đất.

 

Tên phía sau bị một mũi tên b.ắ.n trúng mi tâm.

 

Đau quá, đau đến mức ta không nhìn rõ người trước mặt.

 

Ta như trở về lúc nhỏ, ở trong cung điện lạnh lẽo.

 

Tiểu nha hoàn được phân công chăm sóc ta uống rượu say, lấy roi tre đánh ta, không cho ta đắp chăn.

 

Ta bị gió lạnh thổi suốt đêm, toàn thân đói rét, đau đớn.

 

“Ơ, sao ở đây lại có người?”

 

“Này, ngươi còn sống hay đã chếc?”

 

Giọng nói của cậu bé văng vẳng bên tai ta, tay cậu còn cậy mí mắt ta ra.

 

“Chưa chếc.”

 

Giọng ta khàn khàn, cổ họng như bị d.a.o cứa, đau rát.

 

Cậu ta tìm nước trong điện cho ta uống, miệng còn càu nhàu:

 

“Sao nước này đều lạnh thế này? Nha hoàn của ngươi đâu?”

 

Uống nước xong dễ chịu hơn nhiều, cho dù chỉ là nước lạnh, ta thản nhiên đáp:

 

“Không biết.”

 

Cậu bé nghẹn họng, gãi đầu lúng túng, xin lỗi ta:

 

“Xin lỗi, ta chỉ là đang chơi trốn tìm, vô tình chạy vào đây, tưởng rằng cung điện này lạnh lẽo, không có ai, ngươi tên là gì?”

 

“Hoa Tiêu Tiêu.”

 

“Hoa Tiêu Tiêu? Sao ta chưa từng nghe nói đến ngươi, ngươi là công chúa thứ mấy của hoàng thượng?”

 

Ta không muốn trả lời, đương nhiên cậu ta không biết ta là công chúa thứ mấy, ta từ khi sinh ra đã chưa từng gặp cha mẹ.

 

“Ngươi bị bệnh rồi, ta đi tìm thái y cho ngươi.”

 

Cậu bé rời đi, ta lại nằm xuống, ngây người nhìn trần nhà.

 

Ta không coi lời cậu ta nói là thật, cũng không tin cậu ta sẽ đi tìm thái y đến chữa bệnh cho ta.

 

Không lâu sau, cậu ta thật sự dẫn thái y đến, còn trách phạt nha hoàn, thái giám của ta một trận.

 

Hóa ra cậu ta là tiểu hầu gia của Vĩnh Ân hầu phủ, được sủng ái hết mực, ngay cả phụ hoàng ta cũng xem cậu ta như con trai ruột mà cưng chiều.

 

Không ai dám đắc tội cậu ta.

 

Sau đó, cậu ta thường chạy đến cung điện tìm ta, kể cho ta nghe những gì cậu ta học được ở Thái học viện, mang đồ ăn ngon cho ta.

 

Cậu ta còn lén lút đưa ta ra khỏi cung chơi, cậu ta trở thành người bạn duy nhất của ta.

 

Mười bảy tuổi cậu ta thi đậu Trạng nguyên.

 

Mười tám tuổi, cậu ta tòng quân, lập được chiến công, trở thành tiểu tướng quân được mọi người ca tụng.

 

Khi cậu ta đến Kế Châu thu phục Tề Bình, lại đến cung điện của ta, ta đưa túi bình an phúc mình tự tay thêu cho cậu ta.

 

Cầu mong cậu ta bình an trên đường.

 

Cậu ta nhìn ta, muốn nói lại thôi, chỉ nói: “Chờ ta trở về.”

 

Nhưng ta đã không đợi được, bởi vì ta bị đưa đi hòa thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.