Đại vương Mãn tộc cưng chiều ta

Chương 9 + 10


9.

 

Mặt trời dần dần lặn xuống núi.

 

Ta và Đái Mục Tây mang theo đầy ắp con mồi, cưỡi ngựa trở về.

 

Tuy nhiên, Đái Mục Tây đột nhiên kéo dây cương dừng lại.

 

“Sao vậy?” Ta khó hiểu nhìn nàng ta.

 

“Suỵt.” Đái Mục Tây giơ ngón trỏ lên đặt trên môi, nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe điều gì đó.

 

Ta cũng không dám lên tiếng, nín thở chú ý xung quanh.

 

Hình như nghe thấy có người đi lại trong rừng.

 

Đái Mục Tây mở mắt ra, ánh mắt kiên định, cởi đồ trên ngựa xuống buộc vào ngựa của ta.

 

“Đái Mục Tây, ngươi, sao vậy?”

 

Nội tâm ta bắt đầu hoảng sợ, ánh tà dương chiếu lên người Đái Mục Tây, vốn dĩ phải ấm áp.

 

Nhưng ta lại lạnh toát cả người, run rẩy không kiểm soát, ngay cả giọng nói cũng run lên.

 

Đái Mục Tây vỗ vỗ đầu ta:

 

“Tiêu Tiêu, có thể có dị tộc đến xâm phạm, ta đi thăm dò tình hình, ngươi về trước đi, nói cho Đồ Khắc Lặc Hãn chuẩn bị sẵn sàng.”

 

Ta liều mạng lắc đầu, kìm nén tiếng khóc: “Chúng ta cùng nhau quay về, nguy hiểm, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”

 

Nếu thật sự là dị tộc đến xâm phạm, vậy nhất định bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, Đái Mục Tây đi thăm dò tình hình chẳng khác nào đi chịu chếc.

 

Đái Mục Tây cũng biết, nhưng nàng ta vẫn phải đi.

 

“Tiêu Tiêu, đây là trách nhiệm của ta với tư cách là con dân thảo nguyên, ta sẽ tự bảo vệ mình.”

 

“Ngươi là Vương hậu của chúng ta, nhiệm vụ hiện tại của ngươi là quay về nói rõ mọi chuyện với Đồ Khắc Lặc Hãn, bảo vệ tộc nhân của chúng ta.”

 

Nàng ta nói xong, dùng sức vỗ vào m.ô.n.g Hồng Linh, Hồng Linh mang ta chạy như bay về phía trước.

 

Ta quay đầu nhìn nàng ta, nàng ta xuống ngựa không chút do dự, đuổi ngựa đi, một mình bước vào khu rừng đó.

 

“Giá! Giá!”

 

Chạy nhanh lên, nhanh hơn nữa, Đái Mục Tây nhất định phải bình an vô sự.

 

Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, bầu trời chuyển sang màu đen.

 

Chỉ có ánh trăng soi sáng cho ta.

 

Phía sau có mấy con ngựa đuổi theo, người trên ngựa đang hét lớn điều gì đó, nhưng ta không hiểu.

 

Ta không dám quay đầu lại, chỉ có thể ra sức thúc giục Hồng Linh chạy nhanh hơn nữa.

 

Gió mạnh thổi khô nước mắt trên mặt ta, mặt ta bị gió táp đến mức đau rát.

 

Người phía sau càng ngày càng gần.

 

Ta nghe thấy tiếng đao c.h.é.m vào lưng ngựa, xuyên vào da thịt.

 

10

 

Hồng Linh kêu lên thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống.

 

Ta bị hất xuống đất, toàn thân đau nhức như muốn rã rời.

 

Không kịp quan tâm đến những thứ khác, ta bò dậy tiếp tục chạy về phía trước.

 

Tên phía sau túm tóc ta, vây quanh ta cười ha hả.

 

Ánh mắt d/âm đãng đó khiến ta run rẩy toàn thân.

 

Thôi xong, có lẽ ta không về được nữa, cũng không cứu được Đái Mục Tây.

 

Đái Mục Tây, trong đầu ta lại hiện lên đôi mắt kiên định và bóng lưng kiên quyết rời đi của Đái Mục Tây.

 

Khi tên túm tóc ta buông tay ra, đưa tay sờ soạng mặt ta, ta hung hăng cắn vào tay hắn.

 

Trong miệng ta tràn ngập mùi m.á.u tanh, hắn đau đớn buông ta ra.

 

Ta lại bò dậy định chạy.

 

Nhưng lại bị tóm trở về.

 

Bọn chúng léo nhéo nói gì đó với ta, ta biết nhất định là đang mắng ta.

 

Tên bị ta cắn đi tới, hung hăng tát ta hai cái.

 

Máu mũi ta chảy ra, khóe miệng cũng chảy máu, tai ù đi, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ thế giới bên ngoài.

 

Ta tuyệt vọng khóc lóc, giãy giụa khỏi bàn tay sàm sỡ của bọn chúng, áo khoác ngoài của ta bị giật mạnh.

 

Mấy tên đàn ông không ngừng cười cợt, vừa cởi bỏ quần áo của mình.

 

Răng ta đã cắn chặt vào lưỡi, chuẩn bị dùng sức cắn xuống.

 

chếc đi sẽ không phải chịu đựng nỗi đau khổ này nữa.

 

“Đái Mục Tây, xin lỗi. Ta đã phụ lòng mong đợi của ngươi.”

 

“Phập.”

 

Máu tươi ấm nóng b.ắ.n tung tóe lên mặt ta.

 

Ta mở mắt ra, mấy tên đàn ông đó ngã xuống đất, hơi thở thoi thóp, chếc không nhắm mắt.

 

Một người đàn ông mặc y phục Trung Nguyên đứng dưới ánh trăng, thanh kiếm trong tay đang nhỏ máu.

 

“Cô nương, cô không sao chứ?”

 

Giọng nói này có chút quen thuộc.

 

Hắn cởi áo choàng khoác lên người ta, đỡ ta dậy.

 

Ta nhìn rõ mặt hắn, là tiểu tướng quân Nam triều, Nam Cung Chiêu.

 

Ta nắm chặt lấy y phục của hắn, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng:

 

“Tiểu tướng quân, ta là Hoa Tiêu Tiêu, cầu xin chàng, cứu bạn ta!”

 

Nam Cung Chiêu khó tin nhìn ta, “Tiêu Tiêu? Là Tiêu Tiêu sao!”

 

Ta gật đầu, không kịp hàn huyên, “Bạn ta vào khu rừng đó, chàng giúp ta tìm nàng ấy về được không? Cầu xin chàng.”

 

Nam Cung Chiêu nói mấy tên đã chếc này là người của tộc Xích Cáp.

 

Tộc Xích Cáp hung tàn, thích đốt nhà, g/i/ế/t người, cướp của, không chuyện ác nào không làm.

 

Nếu Đái Mục Tây đụng độ bọn chúng, có lẽ sẽ thập tử nhất sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.