7
Ta vui mừng được nghỉ dưỡng một tháng.
Đồ Khắc Lặc Hãn mặt mày âm trầm tắm rửa cho ta, bế ta ăn cơm, hắn chuyển hết công việc vào trong trướng.
Ta nằm trên giường năm ngày, nhìn Đồ Khắc Lặc Hãn đang nghiêm túc xử lý công việc bên bàn, khẽ ho một tiếng.
Hắn không để ý đến ta.
Ta lại ho khan.
Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt dò hỏi.
“Ta muốn uống nước.”
Hắn lạnh lùng bưng một ly nước ấm đến cho ta uống, lúc rời đi ta nắm lấy ngón tay hắn.
May mà ta đã chuẩn bị tâm lý trước, nước mắt lưng tròng, uất ức nhìn hắn:
“Có phải chàng ghét ta không?”
Đồ Khắc Lặc Hãn khó hiểu, lắc đầu.
Nước mắt ta rơi lã chã.
“Năm ngày rồi, mỗi lần nhìn ta chàng đều lạnh lùng, chắc chắn chàng ghét ta muốn chếc, cảm thấy ta phiền phức.
“Ta thật đáng thương, bị đưa đến nơi xa xôi như vậy hòa thân, phu quân cũng không thích ta.”
Đồ Khắc Lặc Hãn không ngừng lau nước mắt cho ta, ôm ta vào lòng dỗ dành:
“Đừng khóc, ta không ghét nàng, nàng cũng không phiền phức, ta vất vả lắm mới cầu xin được nàng, sao có thể không thích nàng chứ.”
Ý hắn là việc ta hòa thân là do hắn cầu xin sao?
“Trước đây chàng quen ta sao?”
Trong lòng ta nghĩ như vậy, liền buột miệng hỏi ra.
Đồ Khắc Lặc Hãn không trả lời, buông ta ra, bắt đầu hôn lên khóe mắt ta, chuyển chủ đề:
“Có phải ở trong này buồn chán không? Ta bế nàng ra ngoài đi dạo một chút nhé?”
Ta được Đồ Khắc Lặc Hãn ôm trong lòng, người được quấn chặt chẽ, thị vệ, nữ tỳ đi ngang qua đều nhiệt tình chào hỏi chúng ta.
Ta đưa tay cố gắng chọc chọc vào n.g.ự.c Đồ Khắc Lặc Hãn, hắn cúi đầu lộ vẻ lo lắng:
“Sao vậy? Có phải chân đau không?”
Ta lắc đầu nguầy nguậy, dè dặt hỏi hắn:
“Chờ chân ta khỏi rồi, có thể tiếp tục học cưỡi ngựa không?”
“Chờ chân nàng khỏi rồi, ta sẽ đích thân dạy nàng.
“Đái Mục Tây thật sự không đáng để tin tưởng.”
Được rồi, có thể tiếp tục cưỡi ngựa là được.
8
Trong thời gian dưỡng thương, Đái Mục Tây đến thăm ta mấy lần.
Cô nương nhỏ tuổi thay đổi thái độ khó chịu với ta như trước, mỗi lần đến còn mang theo đồ ăn ngon cho ta.
Ta chìm đắm trong mỹ thực, ăn sạch sành sanh mới ngẩng đầu lên.
Đái Mục Tây nhìn ta, ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Đái Mục Tây đứng cách đó không xa, vẻ mặt do dự, cuối cùng nhắm mắt lại, chìa lòng bàn tay về phía ta:
“Xin lỗi, là ta hại ngươi bị thương, ta không nên để ngươi đi cưỡi ngựa, Đồ Khắc đã mắng ta một trận rồi, ngươi đánh ta đi.”
Ta sững sờ một lúc, lát sau lấy mấy viên kẹo sữa giấu kỹ nhét vào tay Đái Mục Tây.
Đái Mục Tây mở mắt ra, ngây ngốc nhìn ta.
Ta cuộn ngón tay nàng ta lại, trả về:
“Đây là thứ ta giấu sau lưng Đồ Khắc, đừng để chàng phát hiện. Chờ ta khỏi rồi, chúng ta lại đi cưỡi ngựa.”
Đái Mục Tây ngẩn người một lúc lâu mới phản ứng lại, cũng cười rộ lên, ăn hết chỗ kẹo sữa trong tay.
Ta dạy nàng ta nói tiếng Trung Nguyên.
“Tiêu Tiêu!”
Đái Mục Tây rất thích gọi tên ta bằng tiếng Trung Nguyên, ta cũng rất vui.
Ta và nàng ta hẹn nhau hôm nay đến hồ Bác Nhĩ Đóa Lạp bắt thỏ.
Thiên địa rộng lớn khác hẳn với thâm cung đại viện mà ta đã sống mười mấy năm qua.
Linh hồn tự do của ta được giải phóng ở nơi này, không bị ràng buộc.
Đến hồ Bác Nhĩ Đóa Lạp, chúng ta buộc ngựa lại, nghỉ ngơi tại chỗ.
Đái Mục Tây cởi giày và vớ, ngâm chân xuống hồ, thoải mái chống tay nhìn trời xanh.
“Tiêu Tiêu, Trung Nguyên các ngươi có hồ nước như thế này không?”
“Có, trong sách ghi lại rất nhiều hồ nước nổi tiếng.” Ta dùng chân khuấy nước hồ trong vắt.
“Trong sách? Vậy ngươi đã từng thấy những hồ nước trong sách chưa?”
Ta lắc đầu: “Ta từ khi sinh ra đã bị nhốt trong hoàng cung, nơi xa nhất từng đi chính là kinh thành bên ngoài hoàng cung.”
Sinh mẫu của ta là cung nữ hèn mọn nhất, phụ hoàng say rượu sủng hạnh bà, sau đó sinh ra ta, cuối cùng bị ép uống một ly rượu độc.
Phụ hoàng có vô số hoàng tử công chúa, ta được cung nữ thái giám nuôi lớn ở cung điện hẻo lánh.
Vì không được sủng ái, nên không ai quan tâm ta sống chếc ra sao.
Vì vậy ta luôn tìm cơ hội lẻn ra khỏi cung từ lỗ chó, nhìn ngó thế giới bên ngoài.
Vì khuôn mặt này, cuối cùng bọn họ cũng nhớ đến ta.
Bị ép học đủ loại cầm kỳ thi họa, nữ công, nữ tắc, trở thành công cụ hòa thân, đình chiến của phụ hoàng.
Từ lúc hiểu chuyện, ta đã biết số phận của mình.
Chỉ là không ngờ số phận của ta có thể thay đổi long trời lở đất trên thảo nguyên xa xôi này.
Đái Mục Tây vốc một vốc nước hắt vào mặt ta, bĩu môi bất mãn:
“Này, ngươi đang nghĩ gì vậy? Sau này ta dẫn ngươi đi xem những hồ nước đẹp trong sách, được không?”
Ta cười rộ lên, vốc nước phản công nàng ta: “Được.”
“Đồ Khắc Lặc Hãn nhất định sẽ tức giận đuổi theo, đến lúc đó biểu cảm của hắn nhất định rất đặc sắc!”