Đại vương Mãn tộc cưng chiều ta

Chương 5 + 6


5.

 

Tin tức ta được sủng ái lan truyền khắp thảo nguyên.

 

Rất nhiều người lén lút chạy đến gần vương trướng để nhìn ta.

 

Sáng sớm, ta ngồi bên bàn uống trà sữa nóng, ăn bánh ngọt.

 

Nữ tỳ vào bẩm báo, nói Đái Mục Tây đến bái kiến ta.

 

Ta ngơ ngác, Đái Mục Tây là ai?

 

“Vương hậu, Đái Mục Tây là con gái duy nhất của dũng sĩ số một thảo nguyên, Hô Duyên Tô Mộc.”

 

Ta lau miệng, đứng dậy chỉnh trang y phục đơn giản, ngồi nghiêm nghị chờ Đái Mục Tây vào.

 

“Ngươi chính là vị Vương hậu suýt chút nữa bị phụ thân ta dùng búa sắt đập chếc?”

 

Đái Mục Tây trông khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, trên đầu tết nhiều b.í.m tóc nhỏ đủ màu sắc, mặc một chiếc váy đỏ rực.

 

Ta gật đầu, ra hiệu cho nàng ta ngồi xuống.

 

Đái Mục Tây đi vòng quanh trước mặt ta, đánh giá ta, ta thản nhiên ngồi im để nàng ta đánh giá, thong thả uống trà.

 

“Ngươi rất xinh đẹp, Đồ Khắc nhất định là bị dung mạo của ngươi mê hoặc rồi.”

 

Nước trà trong miệng ta còn chưa kịp nuốt xuống, nghe xong câu này, không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

“Khụ khụ.”

 

Ta luống cuống lấy khăn tay lau nước trà ở khóe miệng: “Đa tạ đã khen.”

 

Đái Mục Tây dậm chân sốt ruột: “Ta không có khen ngươi! Nữ tử trên thảo nguyên không phải ai cũng yếu đuối như ngươi, chúng ta sinh ra đã là những con tuấn mã, là những con đại bàng bay lượn.

 

“Chúng ta đều lấy việc cưỡi ngựa b.ắ.n cung giỏi giang làm vinh dự! Sắc đẹp sớm muộn gì cũng tàn phai, đến lúc đó Đồ Khắc nhất định sẽ bỏ rơi ngươi.”

 

Ta tán thành gật đầu.

 

Đái Mục Tây bị phản ứng của ta làm cho sững sờ tại chỗ, bĩu môi:

 

“Hừ, ngươi hoàn toàn không giống với hình dung của chúng ta về Vương phi của thảo nguyên.”

 

“Vậy phải như thế nào mới được coi là giống?”

 

“Ngươi biết cưỡi ngựa không?”

 

Ta lắc đầu.

 

“Bắn cung?”

 

Ta lắc đầu.

 

“Chơi mã cầu?”

 

Vẫn lắc đầu.

 

“Sao ngươi cái gì cũng không biết vậy! Vậy ngươi biết cái gì?”

 

Ta bẻ ngón tay đếm: “Cầm, kỳ, thi, họa, nữ công.”

 

Đái Mục Tây mặt không cảm xúc, những thứ ta nói nàng ta không hề hứng thú chút nào, “Ngoài ra còn gì nữa không? Hết rồi?”

 

Ta gật đầu.

 

Trong phòng yên tĩnh như tờ.

 

Đái Mục Tây nhìn ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc:

 

“Vậy ngươi đi theo ta học cưỡi ngựa đi, thân là Vương phi của Đồ Khắc, vậy mà lại không biết cưỡi ngựa.”

 

Ta vốn đã có ý định học cưỡi ngựa, chỉ là không biết tìm ai dạy ta.

 

Thật là trùng hợp!

 

6

 

“Ngươi thật quá yếu đuối, sao Đồ Khắc có thể thích một nữ nhân vô dụng như ngươi chứ?”

 

Đái Mục Tây ngồi trên lưng ngựa, nhìn ta với vẻ mặt chê bai.

 

Nàng ta chọn cho ta một con ngựa con màu đỏ tính tình ôn hòa.

 

Ta đặt tên cho ngựa con là Hồng Linh.

 

Đái Mục Tây dạy rất nghiêm túc, từ việc lên ngựa, dáng cưỡi cho đến cách cầm cương điều khiển ngựa.

 

Ta cũng học rất nghiêm túc, nhưng chạy được một lúc là mệt bở hơi tai.

 

“Hôm nay đến đây thôi, ta thật sự không thở nổi nữa rồi.”

 

Cả người ta ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển trở về vương trướng.

 

Đồ Khắc Lặc Hãn đã tắm xong, ngồi bên bàn đợi ta.

 

“Chàng về rồi sao không sai người gọi ta, chờ lâu lắm rồi sao? Chàng có thể ăn trước.”

 

Không biết hắn đã đợi ta bao lâu rồi, ta áy náy bước đến.

 

“Nước chuẩn bị xong rồi, nàng tắm rửa xong chúng ta cùng ăn.”

 

Ta ngồi trong thùng tắm, nhìn qua tấm bình phong, thấy Đồ Khắc Lặc Hãn đang cúi đầu xem binh thư bên bàn.

 

Hắn rất khác với những người ở đây.

 

Hắn không giống những dũng sĩ kia, cởi trần khoe bộ n.g.ự.c vạm vỡ và làn da rám nắng.

 

Hắn không động một tí là nói tục chửi bậy.

 

Hắn rất thích đọc sách, đặc biệt là chữ viết của Trung Nguyên.

 

Nếu không phải hắn có ngoại hình cao lớn cường tráng, ngũ quan sâu thẳm mang nét dị vực, ta nhất định sẽ cho rằng hắn vốn sinh ra ở Trung Nguyên.

 

Bữa tối ta ăn thêm một bát cơm, Đồ Khắc Lặc Hãn hài lòng nhìn ta, hôn ta một cái thật sâu như phần thưởng.

 

“Mấy ngày nay nàng đều theo Đái Mục Tây học cưỡi ngựa?”

 

Ta gật đầu.

 

“Cưỡi ngựa giúp rèn luyện sức khỏe, rất tốt cho nàng, nhưng an toàn là quan trọng nhất, đừng để bị thương, biết chưa?”

 

“Ừm.”

 

Mí mắt ta đã muốn díp lại, căn bản không nghe lọt tai những lời dặn dò về cưỡi ngựa của Đồ Khắc Lặc Hãn.

 

“Ngủ đi, ta sẽ bảo Đái Mục Tây bảo vệ nàng.”

 

Nụ hôn ấm áp rơi trên trán ta, ta chìm vào giấc ngủ trong lòng hắn.

 

Sự thật chứng minh, càng lo lắng điều gì, điều đó càng dễ xảy ra.

 

Ta theo Đái Mục Tây học cưỡi ngựa được nửa tháng, tự cảm thấy mình rất khá.

 

Nhìn người khác cưỡi ngựa phi nước đại, ta vô cùng ghen tị.

 

“Hồng Linh, chúng ta chạy nhanh hơn một chút được không?”

 

“Giá!”

 

Ta vung roi, ngựa con nghe theo hiệu lệnh của ta, bắt đầu chạy.

 

Thảo nguyên rộng lớn, bát ngát, gió thổi bay váy áo và mái tóc ta.

 

Hồng Linh có lẽ bị kìm nén quá lâu, vui mừng chạy như bay, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, miệng còn phát ra tiếng hí hưng phấn.

 

“Chậm lại, Hồng Linh, chậm lại!”

 

Thôi xong, trong đầu ta chỉ còn lại ba chữ này.

 

Ta còn chưa học cách điều khiển con ngựa đang quá khích này!

 

“Đái Mục Tây! Đái Mục Tây! Cứu mạng!”

 

Ta ngã sấp mặt, chân gãy rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.