14
Nam Cung Chiêu nghe nói ta tỉnh lại, nói muốn gặp ta.
Ta được nữ tỳ dìu ngồi dựa vào đầu giường, yên lặng nhìn Nam Cung Chiêu đang ngồi bên bàn.
“Đa tạ, lần này thật sự cảm ơn chàng.”
Nam Cung Chiêu xua tay, cười hai tiếng:
“Giữa hai chúng ta không cần phải nói lời cảm ơn, nàng bình an là tốt rồi.”
Sau đó là một khoảng im lặng dài, hai người nhìn nhau không nói gì.
Lần gặp mặt trước đã là hai năm trước, gặp lại nhau đã là người khác cảnh khác.
Nam Cung Chiêu chủ động phá vỡ sự im lặng: “Thật ra, ta đến tìm nàng, là muốn nói lời từ biệt.”
“Chàng muốn quay về sao?”
Nam Cung Chiêu gật đầu, vẻ mặt có chút buồn bã:
“Mọi chuyện đã xong, ta ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Vậy ta chúc chàng thuận buồm xuôi gió, công thành danh toại.”
Nam Cung Chiêu đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Nhưng lại đột nhiên quay đầu lại, lấy từ trong lòng ra một miếng ngọc bội đưa cho ta.
“Ta đến vội vàng, cũng không chuẩn bị gì cả, miếng ngọc bội này coi như là quà tân hôn bổ sung cho nàng.”
Miếng ngọc bội này nhìn qua là biết không phải vật tầm thường, Nam Cung Chiêu mang theo bên mình nhiều năm, ta có chút do dự.
Hắn trực tiếp đặt miếng ngọc bội bên giường, lùi lại mấy bước, mỉm cười nói với ta:
“Tiêu Tiêu, thật ra ta đến là muốn đưa nàng về, nhưng hiện tại, ta nghĩ, ta chỉ có thể một mình quay về.”
Ta nhìn hắn, chỉ có thể nói với hắn một câu “Xin lỗi.”
Hắn lắc đầu, lộ ra nụ cười tự giễu: “Nàng vĩnh viễn không cần phải xin lỗi ta.”
“Tiêu Tiêu, tạm biệt.”
“Nam Cung Chiêu, tạm biệt.”
Sau khi Nam Cung Chiêu rời đi, Đồ Khắc Lặc Hãn mặt không cảm xúc bước vào, nhưng khóe miệng lại không kìm được nụ cười.
Hắn đi tới, nằm sấp bên giường ta, vẫy đuôi như một con ch.ó lớn ngốc nghếch:
“Hắn thật sự đã đi rồi, Tiêu Tiêu, không tiễn hắn sao?”
Ta xoay người, quay lưng về phía hắn: “Bị thương.”
Hắn cởi giày, vén chăn lên, trèo lên giường, áp sát vào lưng ta, vùi đầu vào cổ ta, nhỏ giọng nói: “Nàng nói đúng, là ta đã sơ suất. Nhưng ta đã đuổi hắn đi rồi, nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
15
Gần đây ta ăn uống ngon miệng một cách bất ngờ, Đồ Khắc Lặc Hãn cũng rất vui vẻ đút cho ta ăn.
Nhìn khuôn mặt tròn trịa hơn trong gương, ta véo véo lớp mỡ trên eo, thở dài một hơi.
“Haizz~”
“Tiêu Tiêu! Sao ngươi lại thở dài, có phải Đồ Khắc bắt nạt ngươi không!”
Đái Mục Tây xách theo quả chua mà ta thích nhất đi vào, dáng vẻ như muốn đòi lại công bằng cho ta.
Ta gọi Đái Mục Tây lại gần, sờ soạng eo nàng ta, lại thở dài một hơi.
“Tây Tây, gần đây ta béo quá! Cảm thấy mình đã ăn thành heo rồi.”
Đái Mục Tây véo véo mặt ta, véo được một cục thịt, nhìn ánh mắt ai oán của ta, nàng ta mới thu hồi móng vuốt.
Ta quyết định sau khi ăn xong sẽ đi dạo bên ngoài để tiêu thực.
Kiêng khem là chuyện không thể nào, dù sao trong bụng cũng có con rồi.
Ăn tối xong, ta đứng dậy chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Đồ Khắc Lặc Hãn đỡ ta, khó hiểu hỏi: “Không nằm nghỉ ngơi sao?”
Ta uể oải đáp: “Ta béo rồi, ta muốn đi dạo tiêu thực.”
Đồ Khắc Lặc Hãn tháp tùng ta đi dạo ba vòng bên ngoài trướng, ta mệt đến mức thở hổn hển.
Hắn hầu hạ ta tắm rửa xong, ôm ta vào trong chăn, quấn chặt lại, sau khi bản thân tắm rửa xong mới lên giường ôm ta vào lòng.
Tay hắn không hề thành thật, ta đưa tay “Chát” một tiếng đánh vào tay hắn, “Đừng táy máy, ngủ đi.”
Nhưng Đồ Khắc Lặc Hãn lại cúi đầu xuống, trong phòng vang lên tiếng “Chụt chụt”, mặt ta đỏ bừng.
Cuối cùng lại bị ôm đi tắm thêm lần nữa.
“Tiêu Tiêu không béo chút nào, như vậy là vừa đẹp, ôm rất thoải mái. Sau này nếu nàng muốn đi dạo tiêu thực, ta sẽ đi cùng nàng, nhưng nàng không được kiêng khem, không được nhịn ăn.”
Ta đỏ mặt gật đầu, ghé sát vào tai hắn, nhỏ giọng nói: “Ta muốn ăn bánh sữa hấp đường.”
Đồ Khắc Lặc Hãn véo véo mặt ta, cưng chiều cười nói: “Được, chờ ta, ta về ngay.”