Trưởng tỷ không thành thân với Thái tử như huynh ấy mong muốn, liền mất đi giá trị, cũng như tình thương dựa trên giá trị mà tồn tại kia.
Mãi đến lúc này, ta mới mơ hồ nhận ra:
Sự thiên vị của cha, sự yêu chiều của huynh trưởng… Những thứ mà ta từng không hiểu tại sao trưởng tỷ có mà ta không có, hóa ra đều bởi vì nàng sẽ là Thái tử phi, là Hoàng hậu tương lai.
Hóa ra, họ không hề yêu thương nàng.
Hóa ra, chỉ là lợi dụng.
Hóa ra, một khi mất đi giá trị lợi dụng, trong mắt họ, trưởng tỷ và ta chẳng khác gì nhau.
23
Sau khi thánh chỉ truyền xuống, mọi người đều đến chúc mừng ta sắp trở thành Thái tử phi.
Ngay cả Thu Thiền cũng hăm hở, nói rằng muốn trở thành cung nữ quản sự đắc lực nhất bên cạnh ta.
Trong phủ quá ồn ào, quá náo nhiệt, khiến ta cảm thấy phiền phức.
Ta tìm một ngày đến Y Tiên Các, gặp Linh Hương, uống một ngụm trà lạnh rồi thẳng thừng hỏi nàng: “Ta chuộc thân cho ngươi, ngươi có nguyện ý không?”
Nàng sững lại, che miệng cười: “Cô nương đúng là tiểu thư khuê các, không hiểu nỗi khổ của dân sinh. “
“Ở trong lầu này, ít nhất còn không lo cơm ăn áo mặc. Nếu được chuộc thân ra ngoài, không có nơi nương tựa, lỡ bị bọn ăn mày vây quanh, thì mới thật sự là bước vào đường cùng.”
Nàng rót trà cho ta: “Ta cảm kích cô nương, cũng biết gần đây trong kinh thịnh hành chuyện quyền quý chuộc thân cứu lấy hồng trần.”
“Nhưng mỗi người đều có số mệnh của mình, cô nương chớ nên trở thành vị Bồ Tát từ bi với những việc nhơ bẩn như vậy.”
Nàng không muốn rời đi, ta cũng không ép buộc nữa.
Ta cúi đầu, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Từ khi trọng sinh đến giờ, ta dường như đã làm rất nhiều việc, nhưng cũng giống như chẳng làm được gì.
Tất cả mọi thứ đều đang tiến về phía trước theo quỹ đạo vốn có của nó, ta không thay đổi được gì.
Ta xoa nhẹ lên trán, hỏi Linh Hương đang đứng bên cạnh: “Ta mệt quá, có thể ngủ ở đây một lát không?”
Nàng ngẩn ra, rồi nhanh chóng đáp: “Tất nhiên là được, chăn đệm đều mới, cô nương cứ ngủ đi, ta sẽ canh chừng.”
Nàng thắp hương an thần nhẹ nhàng cho ta.
Trong cơn mơ màng, ta nằm trên chăn nệm mềm mại, một giấc ngủ kéo dài đến tận hoàng hôn.
Khi tỉnh dậy, Linh Hương đã chuẩn bị bánh đậu xanh cho ta.
“Ta tự tay làm đấy, cô nương nếm thử xem?”
Ta ngơ ngác nhìn đĩa bánh trước mặt.
Trong suốt tinh khôi, bột đậu xanh được xay nhuyễn mịn màng, mềm mại và đầy đặn, khác xa với lần trước khi nàng lôi ra từ túi hương, những miếng bánh bị nghiền nát, ép chặt.
Ta nhón lấy một miếng cho vào miệng.
“Cảm ơn.”
Kiếp trước, lúc ta ăn miếng bánh đậu xanh này, chính là khi ta bị g//ãy chân, nằm bẩn thỉu giữa trời tuyết lạnh, chỉ một lòng mong muốn sống sót.
Còn bây giờ, khi ta ngồi giữa cảnh hoa lệ này, ta đang nghĩ gì?
…
Ta thật sự phải gả vào Đông Cung, gả cho kẻ thù kiếp trước của ta sao?
24.
Khi hồi phủ, ta tình cờ gặp tiểu đệ. Hắn mặt lạnh hỏi ta: “Ngươi đến Ỷ Tiên Các làm gì? Nơi đó là chốn nào mà ngươi có thể đặt chân đến sao?”
Ta không thèm để ý đến hắn, chỉ vượt qua hắn mà đi. Chợt nghe tiếng hắn tức giận gào lên: “Ngươi không sợ ta mách với cha sao? Ngươi đứng lại cho ta! Triệu Vân Sanh!”
…
“Nhị tỷ!”
Hắn vội vàng chạy đến trước mặt ta, nắm chặt tay áo ta, không cho ta đi. Giọng hắn đầy uất ức: “Tại sao tỷ không thèm để ý đến ta? Ta sẽ không mách cha và đại ca đâu. Tỷ cũng đừng giận ta nữa, được không?”
Hắn nhìn ta, trong mắt như ngấn nước, trông như sắp khóc.
Ta bình thản nhìn hắn: “Trước kia ta đối tốt với ngươi, ngươi lại kén cá chọn canh, chê bai đủ điều, chỗ nào cũng chỉ trích ta.”
“Giờ ta không thèm đoái hoài tới nữa, ngươi lại tự mình đến để tìm mắng. Triệu Vân Kiệt, ngươi sao lại hèn mọn như vậy?”
“Tỷ… tỷ sao có thể nói ta như thế!”
Hắn vừa tức giận vừa buồn bã, đưa tay dùng tay áo lau nước mắt, giọng khàn khàn nói: “Ta chỉ không hiểu tại sao tỷ đột nhiên không để ý đến ta nữa, rõ ràng trước đây chúng ta vẫn rất tốt mà…”
Ta cười nhạt: “Vậy thì chắc ngươi mù quáng rồi, mới nghĩ rằng quan hệ của chúng ta tốt.”
“Ngươi dùng đầu mà nghĩ xem, ngươi đã đối xử với ta như thế nào, liệu có xứng đáng để ta tha thứ không. Từ nay về sau đừng đến tìm ta nữa, ta không muốn thấy ngươi.”
Nói xong, ta vượt qua hắn mà rời đi, chẳng buồn nói thêm.
Khi đã đi xa, Thu Thiền khẽ hỏi: “Tiểu thư, như vậy có phải hơi quá đáng không? Tam thiếu gia mới có mười ba tuổi, sau này nếu ngài ấy thay đổi, cũng sẽ là cánh tay đắc lực của người bên nhà ngoại.”
“Không cần.”
Ta nói: “Ta cảm thấy ghê tởm.”
Hắn tuổi còn nhỏ, làm việc chưa biết cân nhắc lợi ích. Trước kia đối xử không tốt với ta, một phần là do ảnh hưởng từ người nhà, một phần là vì bản tính hèn mọn.
Đại tỷ ốm yếu, tính tình lạnh lùng, ít khi nói chuyện với hắn, hắn lại cứ ráng mà bám lấy.
Còn ta, luôn chủ động chăm sóc, lại bị xem như thứ không đáng giá.
Thật đúng là kẻ dở hơi.
Thu Thiền vẫn tỏ vẻ không đồng tình: “Nhưng tiểu thư, ở bên ngoại, người cũng cần có kẻ đáng tin cậy.”
“Không cần.”
Ta nhẹ giọng nói:
“Một khi ta đã vào Đông cung, mối liên kết với nhà bên ngoại chỉ dựa trên lợi ích. Chỉ cần ta không mất đi vị trí Thái tử phi, ai cũng có thể tin được.”
“Còn nếu ta mất đi vị trí đó, dù quan hệ có tốt đến đâu, họ cũng sẽ tránh ta như tránh tà. Không cần phải phí tâm vào những điều khác.”
Ta đưa tay ngắt lấy một nhánh hoa nghênh xuân đã tàn bên cạnh, bóp nát rồi ném xuống đất. Thở dài một tiếng:
“Thu Thiền, ngươi có nhớ khi trước đại tỷ đã từng phong quang thế nào trong phủ, nhưng những ngày gần đây, ngươi có nghe ai nhắc đến không?”
“Cha mẹ, đại ca, cả gia tộc… Tất cả những điều họ gọi là sủng ái… cũng không đáng tin bằng những gì chính mình nắm giữ trong tay.”
Ở thế gian này, nữ nhân sinh ra đã không có quyền thế. Những gì ta có, chẳng qua chỉ là ân huệ từ cha mẹ mà thôi.
Ta chậm rãi nhắm mắt lại.
25
Cuối tháng Tư, Thái tử hẹn ta ra ngoại thành dạo chơi.
Khi đến nơi, ta mới biết hôm nay là một buổi yến tiệc nhỏ, công tử các nhà công hầu tụ họp đông đủ, bên cạnh đều có giai nhân bầu bạn.
Thái tử nắm tay ta, dẫn đến ngồi ở vị trí chủ tọa, vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta, ra hiệu đừng sợ.
“Đại hôn còn một thời gian nữa, sợ nàng buồn chán quá, nên dẫn nàng ra ngoài chơi.”
“Đa tạ điện hạ.”
Nụ cười của ta không chạm đến đáy mắt.
Ta không biết hắn đang toan tính điều gì.
Nhưng hôm nay chắc chắn không chỉ đơn giản là dạo chơi.
Bởi vì vị hôn phu cũ của ta, Thẩm Dục, đang ngồi ở phía dưới, cúi đầu nhấp từng ngụm rượu thanh.
Bên cạnh hắn còn có hai mỹ nhân chỉ khoác lên mình những chiếc sa mỏng nhẹ nhàng hầu rượu.
26
Trên thuyền, kẻ nào cũng diễn kịch, không khí vô cùng náo nhiệt.
Qua ba tuần rượu, Thái tử giả vờ vô ý hỏi Thẩm Dục có người trong lòng chưa.
“Nếu đã có cô nương nào vừa ý ngươi, Cô có thể nhân tiện tứ hôn, cũng coi như thành toàn cho ngươi.”
Thẩm Ngọc đứng dậy, hành lễ: “Thần không có ai trong lòng, e rằng phụ lòng của điện hạ rồi.”
Thái tử như không nghe thấy, tiếp tục: “Triều Dương quận chúa, nữ nhi của Vĩnh Vương thúc hiện nay vẫn chưa xuất giá, ngươi cảm thấy nàng thế nào?”
“Nàng là thân phận hoàng thất, lại có tước hiệu quận chúa, gả vào phủ Bình Dương hầu, cũng không tính là thiệt thòi.”
Sắc mặt Thẩm Dục thoáng chốc cứng đờ.
Triều Dương quận chúa.
Người có tuổi tác ngang bằng với mẹ hắn, tính tình cực kỳ mạnh mẽ, đã tự tay đ//ánh chet phò mã trước đây.
“Việc này, ta…”
“Sao, ngươi xem thường biểu tỷ của ta à?” Thái tử mỉm cười hỏi, ý xấu rõ ràng.
Tiếng nhạc cụ trong khoang thuyền đều im bặt, mọi người nhìn nhau ngơ ngác.
“Điện hạ hiểu lầm rồi.”
Ta đặt chén rượu xuống, chủ động lên tiếng giúp hắn giải vây: “Thế tử vẫn chưa có công danh, sợ là thiệt thòi cho Quận chúa mà thôi.”
“Điện hạ chi bằng đợi thế tử đỗ đạt rồi hãy bàn, cũng là tôn trọng Quận chúa hơn.”
“Nàng thật là có lòng tốt.”
Thái tử liếc nhìn ta một cái đầy âm u: “Chỉ sợ lòng tốt này dùng sai chỗ rồi.”
Hắn lạnh lùng cười một tiếng, rồi mạnh tay ném chén rượu xuống sàn.
27
Khoang thuyền im lặng đến đáng sợ.
Có người vì sợ hãi mà run rẩy, ướt hết cả quần, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng, như thể chỉ một khắc nữa thôi đầu sẽ lìa khỏi cổ.
Thị vệ đưa những kẻ đó ra ngoài, trong khoang thuyền chỉ còn lại ta và Thái tử.
Ta nhìn gương mặt u ám của Thái tử, bình tĩnh hỏi: “Vậy điện hạ muốn thần nữ phải nói gì?”
“Điện hạ đã hoài nghi thần nữ và Thẩm thế tử có tư tình, vậy thì dù thần nữ làm gì, cũng không thể xóa bỏ mối nghi ngờ này, thần nữ mãi mãi không trong sạch.”
Ta đưa tay uống một ngụm trà lạnh, khẽ nói: “Điện hạ đừng quên, thần nữ vốn là vị hôn thê của Thẩm thế tử.”
“Chính điện hạ là người cầu xin tứ hôn, chính điện hạ là người thỉnh chỉ với bệ hạ, giờ đây lại đến hoài nghi sự trong sạch của thần nữ, điện hạ không cảm thấy mình quá vô lý sao?”
“Nàng đang nói ta vô lý?”
Hắn tức giận, cười khẩy: “Triệu Vân Sanh, có phải ta đã quá dung túng nàng rồi không? Đến mức nàng dám nói những lời như vậy trước mặt ta.”
“Nàng có tin không, ta có thể đưa nàng vào Thận Hình Ty, để ma ma ở đó giáo huấn nàng một phen, đến khi ra ngoài, nàng không bị l//ột một lớp da thì đừng hòng bước qua được cửa Thận Hình Ty.”
Ta khẽ cười, thản nhiên nói: “Nếu hôm nay điện hạ chỉ muốn thử thách ta, vậy thì cứ tùy ý.”
Ta đứng dậy, nhìn xuống Thái tử đang ngồi, cúi người hành lễ: “Thần nữ xin phép cáo lui.”
Vừa xoay người lại, liền thấy một mũi tên từ ngoài khoang thuyền bay vào—
Ta theo phản xạ dịch sang trái một bước, chắn trước Thái tử.
28.
Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang ở trong một cung điện của Hoàng cung.
Trước ngực đau nhức vô cùng, băng vải quấn chặt, chỉ cần cử động nhẹ cũng như muốn rách ra.
Hoàng hậu nay đã thay đổi thái độ đối với ta.
“May mà mũi tên lệch đi một tấc, nếu không bản cung ắt hẳn đã mất đi một con dâu tốt rồi.”