Bà nắm lấy tay ta, thái độ trở nên vô cùng thân thiết: “Con ngoan, không ngờ con lại có tình cảm sâu đậm với Thái tử đến vậy. Bản cung trước đây đã hiểu lầm con, còn nghĩ rằng đại tỷ của con tốt hơn… Thôi, không nhắc lại chuyện ấy nữa.”
“Lần này con lại cứu Thái tử một m//ạng, ân tình này, cả bản cung và Thái tử đều sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Sau khi Hoàng hậu rời đi, ta bình tĩnh nhìn Thái tử đang đứng bên cạnh: “Nếu hiện giờ Điện hạ còn hoài nghi thần nữ và Thẩm Thế tử có tư tình, thì thần nữ cũng không còn lời nào để nói.”
“Cứ trực tiếp tháo băng này ra, chet đi để giữ lại thanh danh cho thần nữ.”
Hắn nhìn ta thật lâu, rồi khẽ thở dài.
“Trước đây ta thích sự bướng bỉnh của nàng, giờ lại cảm thấy nàng không còn bướng bỉnh nữa, lại càng đáng yêu hơn.”
Hắn đưa tay xoa đầu ta, cuối cùng cũng chịu thừa nhận lỗi lầm: “Là ta sai, không nên nghi ngờ nàng.”
“Nàng hãy dưỡng thương thật tốt, chuyện này về sau ta sẽ không nhắc đến nữa.”
Hắn hứa với ta: “Về sau, nàng sẽ là người duy nhất của ta.”
“Ta nhất định sẽ tôn trọng nàng, để nàng trở thành nữ chủ nhân tôn quý nhất của Đông cung.”
29.
Hắn nói những lời ấy, trong lòng ta không hề dấy lên chút sóng gợn nào lớn. Có lẽ ta đã rõ ràng.
Hắn có thể để ta làm nữ chủ nhân tôn quý nhất của Đông cung, cũng có thể ném ta vào Thận Hình Ty, chịu đủ bảy mươi hai loại cực hình.
Sự tôn quý hay thấp hèn của ta đều nằm trong một ý niệm của hắn.
Trong cơn mệt mỏi nặng nề, một ý nghĩ chợt nảy lên trong lòng ta.
Ta cũng có thể nắm quyền trong tay.
Chỉ cần hắn chet sớm.
Chỉ cần con hắn còn nhỏ.
Khi ấy, ta sẽ lấy thân phận Thái hậu mà lâm triều nhiếp chính.
Đến lúc đó, m//ạng sống của ta mới thật sự nằm trong tay ta.
30
Ngày đại hôn, chiếc phượng quan nặng nề đè trên đầu, trong đầu ta chỉ toàn tiếng lễ quan hô vang.
Náo nhiệt suốt cả ngày, đến khi đêm xuống mới có chút nhẹ nhõm.
Sau khi cởi bỏ áo cưới và những món trang sức, Thái tử có chút do dự, rồi lấy từ trong tay áo ra một cây trâm ngọc chạm khắc tinh xảo, đưa cho ta: “Đây là vật ta chọn cho nàng, nàng thử xem, có thích không?”
Có lẽ là đêm tân hôn, trên gương mặt hắn hiếm khi hiện ra vẻ e thẹn, dưới ánh nến lại càng thêm phần không chân thực.
Ta nhận lấy, cài lên đầu rồi khẽ lắc đầu: “Điện hạ thấy đẹp không?”
“Ừm.”
Hắn khẽ nuốt, tay nâng lên vuốt ve gò má ta, giọng nói khàn khàn: “Nàng đi tắm trước đi?”
“Khoan đã.”
Ta lấy ra một chiếc túi thơm, cắt một lọn tóc của ta và hắn, bỏ vào trong rồi thắt chặt lại, đeo vào thắt lưng của hắn.
“Thần thiếp chỉ mong được cùng Điện hạ kết nghĩa tâm giao, ân ái chẳng hề nghi ngờ.”
Hắn cũng nắm chặt tay ta, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Nàng yên tâm, sau này ta nhất định sẽ không phụ lòng nàng.”
31
Ba tháng sau đại hôn, ta hoài thai.
Hoàng thượng và Hoàng hậu vui mừng khôn xiết, ban cho ta vô số vàng bạc ngọc ngà.
Thái tử càng thêm hoan hỉ, cho ma ma của mình đến chăm sóc ta, đặc biệt căn dặn phải thận trọng trong việc ăn uống.
Khi thai được bốn tháng, thai nhi đã ổn định, hắn không chịu nổi lời thỉnh cầu của ta, bèn đưa ta đi săn thu.
Hắn còn cười trêu: “Phu nhân nhà người khác hoài thai đều xem kịch nghe hát, còn nàng thì ngày ngày ôm cuốn <> mà đọc mãi không thôi. “
“Nếu sinh con trai thì còn tốt, nhưng nếu là con gái, sau này làm sao gả đi?”
“Con của điện hạ, dù là trai hay gái, đều được yêu mến.” Ta mỉm cười đáp lại.
Gió lớn trên bãi săn, ta tựa vào gối mềm, ngồi bên dưới Hoàng hậu, lười biếng nhìn xuống đám đông.
Ta thấy đại tỷ. Nàng đang cùng mẫu thân ngồi dưới đài, sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng lại ho khan. Thỉnh thoảng, ánh mắt nàng chạm vào ta, trong đáy mắt tĩnh lặng như mặt hồ.
Vài ngày trước, nàng vừa vâng lời cha và huynh trưởng, đính hôn với một vị Quận vương.
Ta nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, rồi quay đầu đi, tâm tình có chút phức tạp.
Từ nhỏ đến lớn, nàng dựa vào sự yêu chiều của người nhà, đoạt đi không ít thứ của ta.
Quà sinh nhật cha và huynh trưởng tặng ta, lễ cập kê mẹ chuẩn bị cho ta, đài sen mà đệ đệ hái cho ta…
Nàng như biết rõ mình sẽ là Hoàng hậu tương lai, nên cử chỉ luôn mang chút kiêu ngạo, tự nhiên tỏ ra coi thường ta.
Mà hiện giờ. Chính ta là người ngồi ở vị trí này.
Ta vuốt ve chén trà, trong lòng không nói rõ là vui mừng hay buồn bã, chỉ nghĩ: “Nếu có thể, ta cũng mong nàng sống tốt.”
Những kẻ đã ức hiếp ta, quá nhiều, nàng thật sự chẳng đáng kể.
Dù sao, nàng cũng chưa từng muốn đoạt m//ạng ta.
32
Đến tối, mẹ đến thăm ta, mang theo một bát chè hoa quế.
Bà nắm lấy tay ta, thân thiết nói: “Đây là ta tự tay làm, nhớ ngày xưa con rất thích ăn thứ này, nhanh thử xem có vừa miệng không?”
Ta khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Thì ra mẹ vẫn còn nhớ con thích ăn gì lúc nhỏ.”
“Đã lâu rồi không được ăn món người làm, vị thế nào cũng quên mất, chỉ nhớ lần đó người làm cho đại tỷ, con xin một miếng thì bị người mắng suốt ba ngày.”
Không khí trở nên rất gượng gạo.
Bàn tay bà run rẩy một chút.
Hồi lâu, bà nói khẽ: “Trước kia ta có phần thiên vị, nhưng đó cũng là ý của cha và huynh trưởng con, ai ngờ bây giờ lại là con ngồi ở vị trí này.”
“A Sanh, con vẫn cần sự hỗ trợ từ nhà ngoại, chúng ta coi như chuyện cũ đã qua, cùng ta hòa thuận sống tốt, được không?”
Hòa thuận sống tốt?
Ta cảm thấy châm biếm: “Nếu con không phải là Thái tử phi, mẹ sẽ chẳng quan tâm đến suy nghĩ của con, cũng chẳng màng con có chịu ấm ức hay không.”
“Nói cho cùng, tình yêu của mẹ dành cho con, chẳng qua vì con giờ đây mạnh hơn đại tỷ, có thể mang lại nhiều lợi ích hơn cho gia tộc mà thôi. “
“Đã là quan hệ dựa trên lợi ích, vậy cần gì phải nói đến hòa thuận?”
Ta nâng chén trà nóng lên, nói rõ ràng với bà: “Con sẽ không tính toán chuyện cũ, người vẫn mãi là mẹ của con, mọi tôn vinh con đều sẽ dâng tặng.”
“Còn về những thứ khác, xin mẹ đừng làm phiền con nữa.”
“Giữa con và người, giờ đây chỉ có tình nghĩa quân thần, không còn tình cảm mẹ con.”
“Nếu không có việc gì khác, mẹ xin hãy về đi.”
Bà lảo đảo rời khỏi.
Khi bước ra khỏi trướng, bà còn vô tình ngã xuống, trước mặt bao người làm trò cười lớn.
Ta lặng lẽ nhìn bóng lưng bà rời đi, hồi lâu, quay đầu nhìn bát chè hoa quế bà để quên trên bàn.
Suy nghĩ một lát, ta gọi cung nữ mang chú chó nhỏ của ta đến, cho nó ăn.
Thấy nó liếm láp không ngừng, ta vuốt ve bụng mình, lơ đãng dặn dò Thu Thiền: “Thái tử săn về chắc hẳn sẽ mệt, phải chuẩn bị nước tắm trước…”
“Nương nương!”
Cung nữ ôm chó bỗng hét lên hoảng hốt.
“Chó… bát chè hoa quế này có đ//ộc!”
33.
Bát chè được mẹ của Thái tử phi đưa đến có đ//ộc, suýt chút nữa đã hại đến Hoàng tôn.
Thái tử nổi giận, lập tức hạ lệnh tra xét.
Cuối cùng tra ra được kẻ đứng sau chính là đại tỷ của Thái tử phi.
Nghe nói, vì lòng đố kỵ với Thái tử phi, nàng ta đã bỏ Hạc Đỉnh Hồng vào canh, âm mưu hại chet hoàng tôn, tội ác không thể tha thứ.
Thái tử ngay lập tức muốn xử nàng tội lăng trì, nhưng Thái tử phi lại quỳ xuống cầu xin cho trưởng tỷ của mình.
Cảm động trước lòng khoan dung, nhân từ của Thái tử phi, Thái tử không nỡ làm nàng hoảng sợ, nên đã đổi thành lưu đày, kẻ phạm tội cả đời không được quay về kinh thành.
Người đời ai nấy đều ca ngợi Thái tử phi là nhân hậu, khoan dung, trở thành tấm gương sáng cho nữ nhân trong thiên hạ.
…
“Ngươi đến đây để chế nhạo ta sao?”
Trong ngục, trưởng tỷ ngồi trên tấm chiếu rơm, dựa vào tường, lạnh lùng nói với ta:
“Ta không thể sống qua được con đường lưu đày ấy. Ngươi cầu xin giúp ta, kiếm được một danh tiếng tốt, cũng xem như m//ạng ta có chút giá trị.”
Ta chẳng nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng.
Khuôn mặt từng trắng nõn nay đã lấm lem bụi bẩn, tóc tai rối tung, dưới chân chuột chạy qua cũng không thèm quan tâm. Nàng nhắm mắt, dựa vào bức tường đầy bụi, trước mặt là một chiếc bánh bao lạnh ngắt và một đĩa dưa muối.
Cai ngục nói, nàng đã lâu không ăn uống gì.
“Ngươi muốn chet đến vậy sao?”
Ta cười khẽ: “Thật đáng tiếc, ngươi sẽ không chet.”
“Ta sẽ giúp ngươi sắp xếp một thân phận mới, rời khỏi kinh thành, bắt đầu cuộc sống mới.”
Ta nhặt chiếc bánh bao trước mặt nàng, xé một mẩu rồi bỏ vào miệng. Khô cứng, rất khó ăn.
“Cũng tạm, vẫn có thể nhai được.”
Ta đưa bánh bao cho nàng: “Ăn một chút đi.”
“Sống mới là điều quan trọng nhất.”
Nàng vẫn không đáp lại.
Ta đặt bánh xuống, ngồi gần nàng, chống tay lên đầu, hỏi: “Ta đã nghĩ rất lâu, vẫn không hiểu được vì sao ngươi lại hận ta.”
“Ngươi không hận những tên nam nhân từ nhỏ đã đối xử phân biệt, kích động ta và ngươi đấu đá lẫn nhau. Ngươi cũng không hận những kẻ đã ép buộc chúng ta làm những việc trái với ý muốn. Ngược lại, ngươi lại hận ta… Rõ ràng ta và ngươi đều là nữ nhân, từ đầu đến cuối, chúng ta đều bị đám nam nhân ấy kiểm soát, ta cũng không thể chọn con đường mình muốn đi.”
“Ta không muốn vào cung, không muốn gả cho Thái tử, nhưng có ai quan tâm không?”
“Ngươi và ta chẳng qua đều là những quân cờ bị lợi dụng… Đại tỷ, chúng ta vốn là tỷ muội ruột, không nên đi đến nước này.”
Ta nghiêng đầu nhìn nàng.
Nàng vẫn nhắm mắt.
Ta bỗng cảm thấy có chút bất lực.
“Thôi vậy, ta sẽ giữ lại m//ạng sống của ngươi, con đường còn lại, phải tự ngươi bước đi.”
“Đây là lần cuối ta gọi ngươi là đại tỷ. Từ nay, hãy tự lo lấy thân.”
Ta đứng dậy rời đi.
Khi bước ra khỏi ngục, ánh mặt trời chói lọi bên ngoài làm mắt ta đau nhói.
Thu Thiền lo lắng: “Nương nương, người đang mang thai hoàng tôn, nơi âm khí nặng nề như thiên lao, không nên ở lâu.”
“Chút âm khí ấy mà không chịu nổi, cũng không xứng làm con của bổn cung.”
Ta lạnh nhạt hỏi nàng: “Chuyện của đại tỷ, đã sắp xếp xong chưa?”
“Đã xong rồi.”
Nàng hạ giọng: “Thân phận là con gái độc nhất của một thương gia giàu có ở Tô Châu, cuộc sống không thiếu thứ gì.”
“Tốt.”