Đích Thứ Nữ

Chương 6


Ta lặng lẽ nhìn về phía kiệu, nghĩ:

Chỉ mong sau này nàng sẽ suy nghĩ thông suốt.

Nếu không, chỉ tự làm khổ mình mà thôi.

34

Tháng Năm qua đi, cuối thu, ta hạ sinh Hoàng trưởng tôn.

Hoàng thượng và Hoàng hậu mừng rỡ, ban tên cho Hoàng trưởng tôn là Huy.

Cùng năm ấy, quân Thổ xâm lược, Thái tử lĩnh binh ra biên ải, dẫn theo ta theo hầu.

Biên cương khổ hàn, ta trút bỏ cung trang, quấn khăn đội đầu, cùng quân y chăm sóc thương binh, nấu cháo cho bách tính, ngày ngày tất bật đến khuya mới nghỉ.

Mặt mũi lấm lem, không còn nét đẹp kiều diễm như ở kinh thành.

Thái tử dùng đầu ngón tay thô ráp vuốt lên má ta, cười nói: “Ta vốn nghĩ nàng thích sạch sẽ nhất, không ngờ lại có thể vì bách tính mà dốc sức đến thế.”

“Không có bách tính, sao có Hoàng thất. Thần thiếp đã nhận được sự nuôi dưỡng của dân, lẽ nào không nên vì họ mà dốc sức?”

Ta giúp Thái tử cài chiếc khuy cuối cùng của bộ giáp.

Rồi đứng thẳng dậy, trang trọng nói: “Thần thiếp, Huy nhi, cùng toàn dân biên ải đều mong chờ điện hạ chiến thắng trở về, trả lại sự bình an cho biên cương.”

“Tốt lắm.”

Hắn khẽ đáp: “Dù chỉ vì nàng, ta cũng sẽ thắng trận này.”

Trận chiến kéo dài ba ngày.

Thắng lợi.

Nhưng Thái tử lại mất tích.

35

Tướng quân trong doanh báo rằng Thái tử không may lạc trong núi tuyết, e rằng lành ít dữ nhiều.

Lúc này trời ngày càng lạnh, nếu quân Thổ phản công, quân ta ắt sẽ thua, chẳng bằng rút quân để bàn tính lại.

Mọi người bàn luận xôn xao, phần lớn đều lộ vẻ lo âu.

Kẻ kêu gọi lui binh dữ dội nhất là cữu cữu của Lục hoàng tử.

Ta khẽ cười, đứng dậy bước tới trước mặt hắn.

Rút k//iếm bên hông, đ//âm xuyên qua người hắn.

Lạnh lùng nói: “Thái tử là công thần bảo vệ quốc gia, là anh hùng chiến đấu vì triều đình, ngươi lại ở đây coi rẻ sinh m//ạng của ngài, sẽ làm tổn thương bao tướng sĩ!”

“Qua trận này, quân Thổ đã suy yếu, tạm thời không thể phản công.”

“Quân ta còn đủ lương thực duy trì ba ngày, trong ba ngày này, phải tìm bằng được Thái tử. Ai tìm thấy ngài, bản cung sẽ ban cho tước vị bá hầu, thưởng vàng vạn lạng, bảo đảm cả đời no đủ.”

Tạm thời áp chế đám tướng lĩnh đang rục rịch, ta bảo Thu Thiền giúp mình mặc áo giáp.

“Nương nương muốn đích thân đi? Nhưng quân doanh không người chủ trì, e là…”

“Lệnh của ta không thể trấn áp bọn họ quá lâu.”

Ta nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ: “Phải nhanh chóng tìm thấy Thái tử, nếu ngài ấy chet, ta cũng không sống nổi.”

“Thôi, mặc đi, cùng lắm chet trên núi tuyết, Hoàng hậu sẽ nuôi dưỡng tốt cho Huy nhi.”

“Dạ.”

Thu Thiền rưng rưng nước mắt giúp ta mặc áo giáp.

Hai năm phu thê, không ai hiểu Thái tử hơn ta, ta cưỡi ngựa, men theo dấu vết tiến vào sâu trong núi tuyết.

Vừa đi vừa đào tuyết tìm những dấu hiệu mà hắn để lại.

Ngón tay ta đông cứng, đỏ ửng, như sắp rụng. Ta xoa xoa tay, thổi hơi ấm vào.

Cuối cùng, ta dắt ngựa, bước chân lảo đảo tiến lên phía trước, đầu đầy tuyết đọng, gần như không còn cảm giác.

Tìm suốt một ngày một đêm.

Khi ta gần như tuyệt vọng, cuối cùng tìm thấy Thái tử đang ngất lịm dưới gốc cây khô.

Ta không nhịn được, ôm lấy thân thể lạnh cóng của hắn, òa khóc nức nở.

36.

Thái tử lần này bị thương rất nặng, mãi đến khi hồi kinh vẫn phải nằm trên giường dưỡng thương.

Hoàng đế từ lâu đã biết rõ chuyện qua mật thám, liền giáng trọng phạt Lục hoàng tử, đồng thời khen ngợi Hoàng hậu: “Thái tử quả thật đã cưới được một Thái tử phi tốt.”

Hoàng hậu cười đến không khép miệng lại được, ban thưởng thêm cho ta không ít thứ, nói rằng ta là phúc tinh của Thái tử.

Thái tử cũng vô cùng sợ hãi, thường nắm tay ta mà nói: “Nếu không có nàng, lần này ta e rằng không thể sống mà trở về.”

“A Sanh, có nàng bên cạnh chính là phúc phận lớn nhất của ta.”

Hắn nắm lấy tay ta, giọng nói hoàn toàn mềm mại, tựa như mãnh thú cuối cùng đã thu nhận ta vào lãnh địa của mình.

“Chỉ cần điện hạ bình an vô sự là tốt rồi.”

Ta khẽ vuốt lên vết sẹo của hắn, lòng đau xót: “Người đời đều ca tụng điện hạ anh minh thần võ, nhưng thần thiếp chỉ mong điện hạ được an vui, không phải ra chiến trường nữa.”

“Điện hạ bị thương, thần thiếp cũng đau lòng lắm.”

Hắn mỉm cười, trong mắt đầy ắp sự dịu dàng: “A Sanh, trên đời này, chỉ có nàng là thật lòng đối đãi với ta.

“Ta sau này nhất định sẽ không phụ nàng.”

37

Năm sau, ta lại sinh hạ thêm một Hoàng tử.

Cùng năm đó, Lục hoàng tử bệnh mà qua đời, Hoàng thượng vì quá đau buồn mà phát bệnh, trúng phong và phải nằm liệt giường.

Ba tháng sau, Hoàng thượng băng hà, Thái tử đăng cơ, ta trở thành Hoàng hậu, và Hoàng trưởng tử được phong làm Thái tử.

Trong cung, rất nhiều mỹ nhân mới được tuyển vào, ta không để tâm, chỉ căn cứ theo thứ bậc mà sắp xếp cho họ. Hoàng đế ngược lại có phần bực mình: “A Sanh, nàng cũng rộng lượng quá rồi.”

“Hoàng hậu không được ghen tuông, đó là gia huấn của tổ tông.”

Ta đưa tay rót trà cho hắn: “Tâm của bệ hạ ở nơi thần thiếp, thần thiếp biết rõ, tất nhiên sẽ không ganh tị với mấy thiếu nữ trẻ trung kia.”

“Huống hồ, thần thiếp đã cùng bệ hạ trải qua bao nhiêu sóng gió, làm sao bệ hạ có thể bị họ mê hoặc dễ dàng như thế được?”

Nghe ta vừa nói vừa tỏ vẻ nũng nịu, sự bất mãn trong lòng hắn lập tức tan biến, hài lòng vỗ nhẹ tay ta: “Hoàng hậu quả thật không nên ghen tuông, điểm này nàng làm rất tốt.”

“Huống hồ, trẫm chỉ chung tình với nàng, người khác đều là thoáng qua, không đáng nhắc đến.”

Ta mỉm cười dịu dàng, nhưng nụ cười chẳng hề chạm đến đáy mắt.

38

Ba năm sau khi đăng cơ, mắt hắn dần trở nên mờ nhạt, không còn nhìn rõ chữ viết.

Thái y chẩn đoán rằng bệnh này là do vết thương từ ngày xưa trong tuyết gây ra, có thể dần dần dẫn đến mù lòa.

Ngày biết được tin ấy, Hoàng đế nổi trận lôi đình trong Dưỡng Tâm Điện, ch//ém đầu không ít thái y, không chịu tin rằng bản thân sẽ mất đi thị lực.

Khi ta đến, hắn vừa mới dùng k//iếm đ//âm chet một cung nữ.

Thấy ta, hắn hoảng hốt chạy đến, ôm chầm lấy ta mà khóc: “A Sanh, ta phải làm sao đây? Ta sẽ không nhìn thấy nữa, ta phải làm sao đây…”

“Thái y nhất định sẽ chữa khỏi cho bệ hạ.”

Ta vỗ về lưng hắn, giọng kiên định: “Bệ hạ phúc lớn m//ạng lớn, chắc chắn sẽ không sao.”

Ta ngồi bên hắn, nhẹ nhàng khuyên giải, lấy kiếm khỏi tay hắn rồi gọi thái y mới đến hỏi: “Bệnh của bệ hạ, phải làm thế nào mới có thể chữa khỏi?”

Thái y run rẩy đáp: “Nếu điều dưỡng cẩn thận, sau này có lẽ… không, chắc chắn sẽ có chuyển biến tốt, vi thần nhất định sẽ tận lực.”

Nghe được những lời ấy, hắn bình tĩnh lại một chút.

Cúi đầu suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên hắn quay sang nói với ta: “A Sanh, nàng biết chữ, trong thời gian ta chưa hồi phục không thể đọc tấu chương, nàng có thể giúp ta đọc không?”

“Bệ hạ, hậu cung không được tham gia chính sự…”

“Không sao.”

Hắn nói chắc nịch: “Giờ ta chỉ có thể tin tưởng nàng mà thôi, A Sanh, chúng ta là phu thê nhiều năm, những người khác ta đều không yên tâm.”

“Sau này, ta đọc, nàng giả chữ ký của ta trên tấu chương, không khó đâu, nàng đừng lo.”

Hắn quay đầu nhìn thái y đang quỳ bên dưới, nói tiếp: “Những người lớn tuổi hơn ngươi đều đã bị trẫm xử tử gần hết, từ nay về sau ngươi sẽ đảm nhận việc chữa bệnh cho trẫm.”

“Nếu chữa khỏi mắt cho trẫm, trẫm sẽ trọng thưởng.”

Thái y run rẩy đáp ứng.

Ta cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Chắc chắn không phụ lòng bệ hạ.”

Cuối cùng, ta đã bước một chân vào triều chính.

39

Đọc tấu chương không phải việc khó khăn.

Nhân cơ hội này, Hoàng đế cũng sẵn lòng bàn bạc với ta một vài việc.

Như nạn lũ ở Giang Nam, hạn hán ở phương Bắc… cùng nhiều chuyện lặt vặt khác.

“Phủ Thuận Nghĩa Hầu có tr//ộm lẻn vào cũng phải trình lên, mỗi ngày bệ hạ phải xem bao nhiêu chuyện vớ vẩn như thế này sao?”

Hắn cười mệt mỏi nói: “Những tấu chương thế này, nàng có thể không quản, nhưng không thể không đọc. Việc đại sự triều đình, nàng chỉ là nữ nhân, làm sao hiểu được?”

Hắn ho vài tiếng, chỉ dẫn ta viết thế nào rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Ta bước đến, đắp chăn cho hắn, khẽ vuốt mái tóc hoa râm bên thái dương, trong đáy mắt một mảnh tĩnh lặng.

Hắn đã gầy đi nhiều.

Thân thể cũng ngày càng suy yếu.

Thái y nói năm ấy vết thương trong tuyết không được chữa trị tốt, sau khi đăng cơ lại quá lao lực, mới năm năm thân thể đã suy tàn.

Hắn quá khao khát với việc sống.

Mời rất nhiều phương sĩ vào cung luyện đan dược trường sinh bất tử, mỗi ngày đều không bỏ sót.

Tinh thần hồi phục nhiều, nhưng cơ thể lại suy kiệt không ít.

Thái y khuyên can cũng vô ích.

Ta có thể làm gì đây?

Năm thứ sáu hắn đăng cơ, Thái hậu băng hà, hắn đau xót nắm chặt tay ta nói: “A Sanh, giờ ta chỉ còn nàng mà thôi.”

“Thần thiếp nhất định sẽ luôn ở bên bệ hạ.”

Ta dịu dàng nói: “Thần thiếp vĩnh viễn là người thân của bệ hạ.”

Sau khi Thái hậu qua đời, thân thể hắn càng trở nên tồi tệ hơn, để tránh để các quần thần phát giác, nhiều tấu chương trực tiếp do ta phê duyệt, những việc lớn khó quyết định mới bẩm báo hắn.

Năm sau, khi dịch bệnh bùng phát ở Giang Nam, ta nhìn danh sách quan viên được tiến cử, trầm mặc một lúc rồi sai Thu Thiền gọi Thẩm Dục vào cung.

40

Ta hỏi hắn có nguyện ý đại diện triều đình, đến Giang Nam để xử lý dịch bệnh.

Đây là một nhiệm vụ khó khăn và cực kỳ nguy hiểm, các đại thần trong triều đều tránh né, không ai dám nhận.

“Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con. Nhiệm vụ này tuy khó, nhưng nếu thành công trở về, công lao sẽ là độc nhất vô nhị.”

Ta dựa vào gối mềm, hỏi hắn: “Thế tử Thẩm gia có nguyện ý nhận không?”

Hắn cúi đầu.

Một lúc sau, bỗng nhiên hỏi ta: “Nếu ta nhận, nàng có mong ta bình an trở về không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.