9
Thẩm Thiến Diệp cứ như vậy dùng một cách âm thầm lặng lẽ nhất gia nhập vòng xã giao của tôi.
Thật ra thì trong vòng xã giao của tôi cũng không có gì để nói, cũng không phải tôi chủ động thành lập, Đường Yến là một người giao tiếp rất rộng, thành tích của cậu ta tốt, gia thế tốt lại giỏi nói chuyện, cho nên bạn bè không ít.
Khi nói chuyện với người khác, cậu ta lại thích trưng cầu ý kiến của tôi theo thói quen, ví dụ như:
“Ai, Phó Thanh Thanh, họ nói rằng câu hỏi lớn cuối cùng trong kỳ thi tuyển sinh liên tỉnh ngày hôm qua đã được giải bằng cách sử dụng công thức phức tạp của góc và tính tổng sai phân. Cậu đã làm như thế nào?”
“Phó Thanh Thanh, trường bên cạnh có một người bạn tôi quen biết tổ chức một cuộc thi Olympic tiếp sức, cậu có muốn cùng tôi đi thi hay không?”
“Phó Thanh Thanh, đề vật lý ngày hôm qua tôi tìm được một cách giải đơn giản hơn cách của cậu.”
……
Dần dà, tôi trở thành người trong nhóm bạn tốt của Đường Yến, tôi rất ít khi mở miệng nói chuyện, bình thường lúc bọn họ tranh luận không ngớt về một vấn đề nào đó hỏi tôi: “Phó Thanh Thanh, cậu đến đây phân xử.”
Lúc này ánh mắt mọi người đều sẽ nhìn về phía tôi.
Tôi tập mãi thành thói quen, có đôi khi không muốn vướng vào loại tranh luận dây dưa không dứt này, sẽ nhún vai nói: “Tôi cũng không biết.”
Mọi người liền kêu rên một tiếng nói tôi gạt người.
Như thể trong trái tim của tất cả mọi người, tôi là người toàn năng và không có gì là không biết.
Mỗi lần như vậy Thẩm Thiến Diệp sẽ im lặng cười bên cạnh tôi, đúng, là Thẩm Thiến Diệp.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, hình như cô ấy vẫn đi theo bên cạnh tôi, tóm lại lúc tôi kịp phản ứng là một người bạn của Đường Yến tò mò hỏi tôi: “Phó Thanh Thanh, sao cậu và Thẩm Thiến Diệp trở thành bạn tốt rồi sao?”
Khi đó tôi mới phát hiện, tôi và Thẩm Thiến Diệp không biết từ ngày nào bị người ta xếp ngang hàng, chúng tôi cùng đi học, cùng về nhà, cùng ăn cơm, tóm lại trong mắt người ngoài hai người cô đơn chúng tôi lại như hình với bóng.
Một học sinh đứng đầu với vẻ ngoài lạnh lùng lãnh đạm xem người khác như là cỏ rác và một hoa khôi học đường trông như như hồ ly tinh nhưng lại xa cách và lạnh như băng.
Tổ hợp này hình như rất kỳ quái.
Tôi đã làm ngơ trước sự thay đổi vô tri vô giác này. Và sự thay đổi duy nhất là tôi bắt đầu làm những bài tập về tài liệu giảng dạy.
Đề mục rất đơn giản, tôi viết rõ ràng từng bước giải đề.
Có một lần Đường Yến nhìn thấy tôi đang làm bài, rất là kỳ quái: “Hả? Phó Thanh Thanh cậu mà lại đang làm bài tập sao?”
Tôi giả vờ lạnh lùng: “Thư giãn đầu óc một chút.”
Cậu ta không nói lời nào, tôi nghe thấy cậu ta nhỏ giọng mắng một câu khẽ như hơi thở.
Sau khi làm xong bài tập tôi ném bài tập lên bàn Thẩm Thiến Diệp, cô ấy sẽ rút ra những suy luận về ý tưởng giải đề của tôi.
Thật ra Thẩm Thiến Diệp là một người rất thông minh, chỉ cần cố gắng, thành tích của cô ấy rất nhanh liền đuổi kịp.
Ít nhất không còn giống như trước, mọi phương trình bậc hai một biến đều có thể được giải sai.
Có đôi khi tôi nhìn bài giải sai của cô ấy, thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ, chỉ cần mỗi môn của cô ấy tăng bình quân lên hai mươi điểm, là có thể cùng tôi đến một thành phố học đại học.
Có vẻ hơi khó khăn, nhưng không sao, còn hai năm nữa cô ấy sẽ đuổi kịp.
Cuộc sống của chúng tôi cứ như vậy trôi qua từng ngày trong yên bình không hề gợn sóng.
Cho đến năm 18 tuổi, khi tôi và Thẩm Thiến Diệp lên lớp 11, Phó Vĩ Nghiệp một năm không gặp mặt được mấy lần bắt đầu thường xuyên về nhà.
10
Lần đầu tiên ông ta trở về, Thẩm Thiến Diệp vừa tắm xong đi ra.
Lúc hai chúng tôi ở nhà, Thẩm Thiến Diệp từ trước đến nay tương đối tùy ý. Lúc ấy tóc Thẩm Thiến Diệp ướt sũng, quấn khăn tắm, cô gái mười tám tuổi, hàng lông mày dài, khuôn mặt như là nụ hoa hồng sắp nở, tuy rằng còn chưa hoàn toàn nở rộ, nhưng đã bắt đầu xuất hiện vẻ đẹp kinh người.
Phó Vĩ Nghiệp toàn thân đầy mùi rượu đứng ở cửa ra vào, nhìn Thẩm Thiến Diệp liền ngây người, theo bản năng gọi một câu: “Thiều Nguyệt?”
Đó tên của mẹ Thẩm Thiến Diệp.
Tôi bất bình tĩnh đi tới, đứng ở trước người Phó Vĩ Nghiệp, ngăn cản ánh mắt nóng bỏng và kinh ngạc quá mức của ông ta khi nhìn Thẩm Thiến Diệp, lạnh nhạt hỏi: “Muộn thế này cha về có việc gì?”
Lúc này Phó Vĩ Nghiệp mới ý thức được mình hớ hênh, ông ta vội vàng thu hồi ánh mắt, dường như rất khát l.i.ế.m liếm môi khô ráo của mình, sau đó dùng giọng điệu có chút thất thần: “À, bên ngoài không có chuyện gì, cho nên trở về xem các con sống thế nào.”
Tôi nhíu mày nhìn ông ta không nói gì.