Diệp Diệp Thanh Thanh

7


Thật ra lúc đầu Phó Vĩ Nghiệp biểu hiện rất bình thường.

 

Ngày hôm sau sau khi chúng tôi kết thúc tiết tự học buổi tối trở về ông ta vẫn còn ở nhà, cùng tôi và Thẩm Thiến Diệp ăn cơm tối. Trong lúc ăn cơm phá lệ quan tâm thành tích của tôi và Thẩm Thiến Diệp.

 

Tôi và Thẩm Thiến Diệp đều là người không thích nói chuyện, tôi trước sau như một luôn trầm mặc, Thẩm Thiến Diệp thỉnh thoảng trả lời vài câu, nhưng cũng sẽ không nhiều lời.

 

Phó Vĩ Nghiệp ngượng ngùng, một mình uống rượu, thỉnh thoảng có đôi khi sẽ nhìn Thẩm Thiến Diệp đến thất thần.

 

Lúc cha tôi đưa Thẩm Thiến Diệp về, cô ấy vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng bây giờ cô ấy đã trở thành thiếu nữ.

 

Phó Vĩ Nghiệp là một người không kiêng kỵ nữ sắc, ánh mắt ông ta nhìn Thẩm Thiến Diệp khiến tôi nhíu mày.

 

Có lẽ Phó Vĩ Nghiệp gặp khó khăn trong việc làm ăn. Đầu tiên là thời gian ông ta ở nhà rõ ràng trở nên dài hơn, mỗi lần tôi và Thẩm Thiến Diệp trở về, ông ta đều cau mày đứng trên ban công vừa hút thuốc vừa gọi điện thoại, sau đó ngẩn người thật lâu. Có đôi khi ông ta sẽ ném điện thoại xuống đất mắng một câu thô tục.

 

Tôi hỏi qua ông ta có phải gặp khó khăn gì hay không, ông ta vừa uống rượu vừa không yên lòng quát lớn: “Con thì biết cái gì, đứng qua một bên, đừng làm phiền cha.”

 

Ta lẳng lặng nhìn ông ta, không nói lời nào.

 

Có thể là chịu ảnh hưởng của bầu không khí trưởng thành của gia đình, hoặc là bản thân tôi chính là có một người lạnh lùng lạnh nhạt, tôi đối với Phó Vĩ Nghiệp hay là người mẹ bỏ trốn cùng huấn luyện viên thể hình, đều không có tình cảm gì.

 

Đương nhiên, Phó Vĩ Nghiệp đối với tôi cũng giống như vậy, ông ta nuôi con gái giống như nuôi một con chó, ông ta đã sinh tôi ra mà không đầu tư chút tình cảm hay thời gian nào, ông ta cũng không cần vứt bỏ vì dù sao thì con ch.ó này sẽ tự mình chăm sóc mình, sẽ không c..hết gây thêm phiền toái cho ông ta là được.

 

Phó Vĩ Nghiệp nói như vậy, tôi cũng không hỏi nhiều nữa.

 

Tôi hỏi Thẩm Thiến Diệp: “Cậu có muốn ở trọ không?”

 

Tôi không nói nguyên nhân, một câu không đầu không đuôi, nhưng tôi nghĩ Thẩm Thiến Diệp hẳn là nghe hiểu, cô ấy do dự một lát, mới chần chừ lắc đầu từ chối: “Không cần, không sao đâu.”

 

Tôi dừng một chút, cũng không nói nữa.

 

Nhưng cũng may là sau đó Phó Vĩ Nghiệp đã trở lại với thói quen thường ngày là khó nắm bắt và không bao giờ làm việc ở nhà, tôi cảm thấy thoải mái.

 

Thẩm Thiến Diệp đương nhiên cũng vậy, tuy rằng cô ấy chưa từng biểu hiện ra ngoài, nhưng lúc Phó Vĩ Nghiệp ở nhà, phần lớn thời gian cô ấy đều lặng lẽ ở trong phòng của mình.

 

Thỉnh thoảng khi Phó Vĩ Nghiệp nói chuyện với Thẩm Thiến Diệp, cô ấy vẫn duy trì khoảng cách vừa cảnh giác vừa an toàn.

 

Tôi cũng chưa bao giờ để cô ấy và Phó Vĩ Nghiệp một mình ở cùng một không gian.

 

Chuyện xảy ra đêm đó tôi ở trong trường giúp giáo viên sửa sang lại tài liệu giảng dạy, Thẩm Thiến Diệp về trước, nói muốn nấu canh chờ tôi về uống.

 

Đêm xảy ra sự việc, tôi đang giúp giáo viên sắp xếp đồ dùng dạy học ở trường,  Thẩm Thiến Diệp về trước, nói là muốn nấu canh chờ tôi về ăn.

 

Sau khi xong việc, giáo viên nói chuyện với tôi một lúc về việc nhập học sớm. Lúc tôi về thì trời đã tối.

 

Thực ra, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong trước khi cánh cửa mở ra. Phó Vĩ Nghiệp đã lâu không về. Ông ta là kiểu nhà giàu mới nổi, mọi thứ trong nhà đều được mua đồ đắt tiền nhất, hiệu quả cách âm đương nhiên rất tốt.

 

Sau khi mở cửa, tôi nhìn thấy thân hình to lớn của ông ta đè lên Thẩm Thiến Diệp trên chiếc ghế sô pha da bò màu nâu nhạt trong phòng khách, tôi không nhìn thấy Thẩm Thiến Diệp, chỉ có thể nhìn thấy cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết của cô ấy dưới thân hình Phó Vĩ Nghiệp đang giãy dụa, cầm lấy con d.a.o gọt hoa quả trên bàn gỗ bên cạnh sô pha…

 

Phó Vĩ Nghiệp mang theo hơi say nói: “Đừng sợ, Thiến Diệp đừng sợ, chú Phó thương con, đừng giãy dụa… Con và mẹ con rất giống nhau, Thiến Diệp. Chú nuôi con, chú mang con từ khu đèn đỏ về nuôi dưỡng, chú dùng nhiều tiền như vậy lo cho con, coi như con báo đáp cho chú…”

 

Phó Vĩ Nghiệp nói xong những lời này, cánh tay mảnh khảnh đang nắm con d.a.o kia không biết vì sao dừng lại một chút, sau đó buông lỏng ra.

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.