Diệp Diệp Thanh Thanh

8


Thẩm Thiến Diệp giống như là từ bỏ giãy dụa.

 

Tôi mặt không đổi sắc cầm bình hoa cổ đặt trên cái tủ trước cửa, đi qua, đập vào gáy Phó Vĩ Nghiệp.

 

Phó Vĩ Nghiệp ngất xỉu như đã c..hết, tôi đẩy cơ thể ông ta ra, đá xuống đất, sau đó nhìn thấy Thẩm Thiến Diệp dưới thân ông ta.

 

Cô ấy không một tiếng động nằm ở nơi đó, quần áo xộc xệch nhưng vẫn đầy đủ, trên khuôn mặt tái nhợt chỉ có một đôi mắt đen, đen kịt giống như là hai viên ngọc đen ngâm trong bát nước trắng

 

Thẩm Thiến Diệp không khóc, ánh mắt tan rã nhìn tôi, không thể tập trung.

 

Trái tim tôi đau đớn co thắt lại, rồi cơn giận dữ dữ dội ập đến, quét qua lý trí tôi như một dòng thác cuộn trào.

 

Nhưng cuối cùng, tôi nhìn Thẩm Thiến Diệp lạnh lùng hỏi: “Tại sao không dùng d.a.o để tự vệ?”

 

Ánh mắt Thẩm Thiến Diệp dần dần tỉnh táo, tập trung vào trên người tôi, đôi môi run lên, tôi thấy cô ấy đưa tay ra, như muốn nắm lấy vạt áo của tôi, như thể muốn giữ vững chỗ dựa của mình.

 

Nhưng tôi lui về phía sau một bước tránh khỏi tay Thẩm Thiến Diệp, tôi cúi đầu nhìn cô ấy, lại mặt không chút thay đổi hỏi một câu: “Vì sao không dùng con đao kia tự vệ?”

 

Trong mắt cô ấy ngấn nước, chỉ nhìn tôi, cắn chặt môi không nói một lời.

 

Những cảm xúc phẫn nộ kia vào giờ phút này rốt cục cũng bộc phát, tôi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thiến Diệp, dùng sức luồn một tay vào trong tóc cô ấy, khiến cô ấy chỉ có thể nhìn tôi, tôi hỏi cô ấy: “Là bởi vì câu báo đáp kia sao? Phó Vĩ Nghiệp nói như vậy, ông ta nói ông ta đã chi cho cậu rất nhiều tiền, ông ta muốn cậu báo đáp, cậu liền không phản kháng sao?”

 

“Thẩm Thiến Diệp, ông ta nuôi con gái ruột của mình cũng giống như là nuôi một con chó, nuôi cậu là tiện tay nhặt chó hoang từ bên ngoài mang về, lúc vui vẻ thì cho cậu một cái bánh bao, lúc không vui thì lấy thịt cậu làm lẩu, cậu cũng không phản kháng sao?”

 

Thẩm Thiến Diệp không nói lời nào, tôi dùng sức luồn tay vào tóc đỡ gáy cô ấy, Thẩm Thiến Diệp bị ép chỉ có thể nhìn về phía tôi, những giọt nước mắt trong mắt cô ấy cuối cùng cũng chảy ra, từ khóe mắt cô ấy lặng lẽ rơi xuống tay tôi.

 

Như bị bỏng, hoặc mất trí, tôi dùng tư thế này tiến lại gần, môi tôi gần như chạm vào môi cô ấy, hơi thở của tôi có thể nghe rõ, tôi hỏi cô ấy từ khoảng cách ngắn ngủi này: “Vì báo đáp, ai cũng có thể sao? Nếu là tôi thì sao? Nếu tôi muốn làm gì đó với cậu thì sao.”

 

Lời tôi còn chưa nói xong, Thẩm Thiến Diệp đột nhiên vươn cánh tay vòng quanh cổ tôi, kéo tôi xuống, sau đó nhắm hai mắt lại hôn tới.

 

Tôi sững sờ.

 

Qua thật lâu cô ấy mới buông tay ra kéo dài khoảng cách với tôi, tôi không biết vẻ mặt của mình như thế nào. Thẩm Thiến Diệp đã khôi phục lý trí, cô ấy nói: “Không liên quan đến báo đáp, Phó Thanh Thanh, tôi không xin ở ký túc xá là bởi vì tôi muốn ở cùng cậu, tôi không dùng d.a.o là bởi vì ông ta là cha của cậu, tôi sợ cậu hận tôi.”

 

“Nếu cậu không về kịp, tôi sẽ sử dụng kỹ thuật tự vệ mà cậu đã dạy cho tôi.”

 

Tôi thất thần thì thào nói một câu “Chết tiệt”.

 

11

 

Sau đó Phó Vĩ Nghiệp không còn gặp lại Thẩm Thiến Diệp nữa.

 

Tôi và Thẩm Thiến Diệp cùng nhau đến ở ký túc xá, có thể là xem xét thành tích của tôi, trường học đặc biệt cấp cho tôi và Thẩm Thiến Diệp một phòng ký túc xá hai người, sợ người khác quấy rầy tôi học tập.

 

Lúc tôi trở về thu dọn đồ đạc, đã gặp Phó Vĩ Nghiệp vài lần, ông ta có lẽ đã khôi phục thần trí, nhìn thấy tôi có chút ngượng ngùng, trên đầu quấn giống như xác ướp, chỉ vào một đống đồ nói với tôi: “Đây là, đây là cha mua cho con và Thiến Diệp, con giúp cha xin lỗi.”

 

Ông ta lắp bắp: “Cha… cha uống nhiều quá, không phải, không phải cố ý.”

 

Tôi lạnh nhạt nhìn ông ta: “Uống nhiều vẫn vẫn nói năng logic như vậy, còn muốn để người khác báo đáp cho ông.”

 

Ông ta nhìn tôi chằm chằm như không xuống đài được, tôi thu hồi tầm mắt, lãnh đạm nói: “Đồ không cần, số tiền ông chi tiêu cho Thẩm Thiến Diệp, coi như cho cô ấy mượn, sau này chúng tôi sẽ trả lại cho ông.”

 

Dừng một chút, tôi bổ sung một câu, “Đúng rồi, tôi cũng có thể tự lo liệu, ông không cần cho tôi sinh hoạt phí nữa.”

 

Ông ta tức giận run rẩy nhìn tôi, tôi không để ý tới ông ta, xoay người rời đi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.