9
Ta rảnh rỗi, sai người lấy lụa đỏ ra, muốn may cho Thiền Thiền một cái yếm hổ.
Tay nghề thêu thùa của ta chỉ bình thường, may mà lại có thiên phú về hội họa. Hổ trấn ngũ độc, con hổ con đầu tròn vo, quanh thân bay lên một vòng mây lành, mây lành thường đi cùng rồng phượng, ta thấy không thích, lật đi lật lại, nghĩ đến đêm đó trong bóng tối thoáng thấy, ngọn lửa chói lọi. Thế là đổi thành con hổ nhỏ sinh ra từ lửa, lòng bỗng thấy mãn nguyện.
Tòa tiểu viện hẻo lánh này, lúc mới đến thấy chẳng khác nào ngục tù, giờ đây có Tống Kiều trò chuyện, cả ngày tắm nắng thêu thùa, nghĩ đến khi trời nóng có thể ngâm dưa hấu trong giếng, tháng ngày yên bình, trong lòng bất chợt nảy sinh mong đợi về ngày mai.
Nô tỳ câm phục vụ sinh hoạt cho ta là một bà lão, tóc đã bạc một nửa, người rất tốt, bà nấu ăn không như trong cung thường dùng đĩa nhỏ, trông tinh tế nhưng không bao giờ ăn no. Ta thấy bà dùng sườn hầm canh, trước tiên chiên qua dầu một lượt, xếp gọn gàng ở đáy nồi, rồi phủ một lớp hành gừng tỏi băm, khi gần chín lại cho thêm ngô tươi vàng óng vào, đậy vung nồi hầm chậm rãi, hương thơm tỏa khắp cả tiểu viện.
Đôi khi ta muốn học, bà sẽ ra dấu bảo ta: “Công chúa không cần học.”
Không cần học, vậy sau này ta muốn ăn thì sao?
Bà lại ra dấu bảo ta: “Muốn ăn, cứ đến đây, bà sẽ nấu cho.”
Có lẽ bà không biết, ra khỏi cung là một việc khó khăn đến nhường nào, trong cung sâu không thiếu gì hồng nhan bạc mệnh, có thể cả đời này ta cũng không có cơ hội thứ hai để ra khỏi cung.
Tối muộn hơn bà nấu miến vịt già, trong đó đặc biệt thêm đu đủ chua phơi khô, vị thơm ngon sảng khoái, rất hợp khẩu vị hiện tại của ta, một bát canh uống đến tận đáy, ta nhờ bà thêm một bát nữa.
Bà mang đồ đi, ra dấu, đại ý là không còn nữa.
Có lẽ là ta hoa mắt, cứ cảm thấy hôm nay mắt bà hơi đỏ, nghĩ lại, người già, chẳng phải đều thế sao?
Ký ức về ngày hôm đó thật sự rất hỗn loạn.
Khoảng một khắc… hay hai khắc sau, bụng dưới bắt đầu đau từng cơn, như có một tảng đá lớn bên trong, đè nén ta chìm xuống.
Ta khàn giọng gọi “Tống Kiều”, không ai trả lời.
Cơn đau này đến nhanh chóng và dữ dội, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, ta nhanh chóng không đứng vững nổi, làm đổ lư hương an thần đang cháy trên bàn. Tro hương rơi xuống mu bài tay, gãy làm hai đoạn, nhưng chút nóng này so với cơn đau trong bụng thật sự chỉ là muối bỏ bể.
Một bàn tay vô hình khổng lồ đang quấy đảo lật đi lật lại trong bụng, ta sờ thấy dưới váy thấm ra vết máu ẩm ướt.
Đau đớn khiến người ta không thốt nên lời, toàn thân lạnh giá, chỉ có máu tươi không ngừng tuôn ra là nóng bỏng, lư đồng đốt hương kêu một tiếng lăn xuống đất, ta nhớ đến cử chỉ và ánh mắt rưng rưng của bà lão lúc nãy, bà vẫy vẫy tay với ta, hóa ra không phải “hết rồi”, mà là “đừng uống nữa.”
Trong cơ thể một người thật không ngờ lại có thể chảy ra nhiều máu như vậy, ta nằm trên nền gạch xanh cứng lạnh, nghĩ đến ngọn lửa của ta.
Tiểu ám vệ, ngươi đi đâu rồi.
Lần này ngươi không đỡ được ta.
Dưới cơn đau dữ dội, mỗi phút mỗi giây đều chậm chạp vô cùng, cũng không biết đã qua bao lâu, có người phá cửa sổ đột nhập, ta được hắn bế lên từ mặt đất.
Tống Kiều võ nghệ cao cường như vậy, ta lần đầu tiên nghe thấy hắn thở hổn hển, nhịp tim như sấm sét vang bên tai ta. Ta dùng sức nắm chặt vạt áo hắn, muốn hỏi hắn đã đi đâu, vì sao mồ hôi trên trán còn nhiều hơn cả ta, vì sao ta gọi hắn, hắn lại không nghe thấy.
Nhưng cơn đau như sóng lớn từng đợt từng đợt nhấn chìm ta, ta nhẫn nại lâu như vậy, bây giờ hắn đã đến, trái tim cuối cùng cũng yên định, ta nói với hắn: “Tống Kiều, ta đau quá, có chết không?”
Hắn nói không, bàn tay ôm ta vừa chặt vừa run.
Sau khi đau đến cực điểm là cảm giác trống rỗng, toàn thân ta tách làm hai nửa, một nửa mơ hồ, một nửa tỉnh táo, thậm chí còn có thời gian nghĩ, hắn chạy nhanh như vậy, chắc những chuỗi tua của ta đều rối tung lên hết rồi.
Nhưng không sao cả, lúc này Tống Kiều cũng chật vật không kém, những chỗ ta có thể chạm tới đều ướt đẫm, không biết là máu hay mồ hôi.
Chúng ta phóng nhanh chạy vội trên mái nhà, hóa ra bay trên mái nhà là như thế này, hóa ra thế giới bên ngoài là như thế này. Bầu trời xung quanh không có những góc cạnh của cung điện trống trải kia, tinh không rộng lớn, trăng như lưỡi liềm.
Đẹp quá.
Nhưng lại đúng vào hoàn cảnh này.
Ai nói cho ta biết, tại sao lại đúng vào hoàn cảnh này.
10
Khi tỉnh lại, đầu gối trên gối mềm thêu chỉ vàng, thân phủ chăn gấm thêu, màn trướng buông thấp, trên móc rèm treo một chuỗi chuông gió.
Hóa ra là ở trong cung.
Cơn đau đã dịu đi, như thể mọi chuyện đêm qua chỉ là một cơn ác mộng. Toàn thân ta không còn chút sức lực, cố gắng đưa tay xuống sờ, bụng dưới phẳng lì, chẳng có gì khác so với trước đây.
Nơi đó vốn luôn phẳng lì, ta còn chưa đến tháng bụng lộ ra ngoài.
Nhưng rốt cuộc vẫn có gì đó không giống nữa.
Thiền Thiền của ta, ta không cảm nhận được nó nữa.
Nó đã không còn nữa.
Ta cảm thấy buồn bã, nhưng không hiểu sao, lại hoàn toàn không khóc được, thậm chí còn cười một tiếng. Ta sớm đã biết sẽ có kết quả như vậy, Tiêu Cảnh Thừa sẽ không cho ta có con đâu, dù sinh ra rồi cũng không để ta nuôi lớn.
Là ta tự không lượng sức, là ta tự chuốc lấy.
Là ta cố tình đâm đầu vào chỗ nguy hiểm.
Một bóng người in trên màn giường mờ ảo động đậy, màn trướng được vén lên, để lộ ra một khuôn mặt khiến ta ghê tởm tột cùng.
Vương công công bưng một cái khay đi vào, trên đó đặt một bát thuốc đen ngòm, Tiêu Cảnh Thừa giơ tay đón lấy. Cung điện rất yên tĩnh, chỉ có tiếng muỗng chạm vào bát sứ khi múc thuốc.
Đây là gì chứ?
Đánh một cái tát, rồi lại cho một quả táo?
Hay là, một bát thuốc chưa đủ, còn muốn thêm một bát nữa?
Muỗng thuốc chạm đến môi, toàn là mùi tanh hôi đắng ngắt, chuyện cũ ùa về, ta cố gắng tích tụ sức lực, hất đổ bát thuốc đó. Tiêu Cảnh Thừa tránh không kịp, nước thuốc đen sì nóng hổi dội lên một tay hắn, cả vạt áo cũng bị vấy bẩn thuốc.
“Công chúa, sao ngài có thể…”
Những lời sau không nói ra được, Tiêu Cảnh Thừa lạnh lùng liếc nhìn, Vương Doãn lập tức im bặt, lấy ra một chiếc khăn lau tay cho hắn.
Ta nhìn người đã dây dưa với ta nửa đời này, từng chữ như máu rơi.
“Tiêu Cảnh Thừa, ta hận ngươi!”
“Tại sao người chết không phải là ngươi?”
Nguyền rủa đương kim thánh thượng, lời đại bất kính, Vương công công nghe xong mặt tái mét quỳ xuống, cúi đầu khép mắt, coi như mình chưa từng nghe thấy.
Tiêu Cảnh Thừa nắm chặt chiếc khăn bẩn trong tay, mặt âm trầm nhìn ta.
Ta không biết trong lòng hắn đang tính toán điều gì, cân nhắc điều gì, nhưng dù sao hắn cũng đã đưa ra lựa chọn rồi, phải không? Đây là lựa chọn tốt nhất, giữ được thể diện cho hoàng gia.
Không khí trong phòng ngột ngạt đến khó thở. Sau một hồi lâu, hắn nói: “Ngươi biết thân phận của mình, sau này đừng làm những việc không nên làm.”
Hắn vốn có diện mạo sắc bén, làm hoàng đế mấy năm, quyết đoán trong việc giết chóc, khí chất càng thêm uy nghiêm nội liễm. Đôi mắt đen thẫm ấy, ta nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đó.
Một người đàn bà điên với mái tóc rối bù, mặt mũi bẩn thỉu.
Ngày xưa, ta cũng từng mây tóc hoa mày.
Chúc Vĩnh Ninh.
Chúc nàng vĩnh ninh.
Cái tên thật mỉa mai làm sao.
Ta bèn đáp lại: “Tiêu Cảnh Thừa, ngươi cũng biết thân phận của mình, sau này đừng làm những việc không nên làm.”
Lời này chạm đúng chỗ đau, ta thấy hắn lập tức nắm chặt chiếc khăn tay, rồi vung tay áo bỏ đi.
Ta lại chôn mình vào chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn. Cung điện này đã lâu không người ở, tuy đã đốt hương nhưng vẫn có mùi ẩm mốc. Ta nằm đó, lặng lẽ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Mây trắng vội vã biến đổi, mặt trời ngả về tây, tia sáng vàng cuối cùng lặn xuống chân trời, màn đêm buông xuống. Sau một hồi lâu, ba tiếng mõ vang lên, vạn vật im lặng, tòa hoàng thành này lại biến thành con thú dữ ẩn nấp trong đêm tối để ăn thịt người.
Ta cử động thân thể đã cứng đờ, cất tiếng khàn đặc vào khoảng không.
“Ngươi còn ở đó không?”
Ta không biết Tống Kiều có còn ở đó không, hắn vốn được phái đến biệt viện để bảo vệ ta – hay nói đúng hơn là bảo vệ đứa trẻ mà Tiêu Cảnh Thừa ban đầu không muốn giết – giờ ta đã về cung, Thiền Thiền cũng không còn, ta không biết liệu còn có một thị vệ âm thầm theo bảo vệ ta nữa không.
May thay, chuông gió vang lên, ta lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Trong phòng không thắp đèn, tối đen như mực, ta không thể thấy hắn đang ở đâu. Thực ra ta cũng không muốn gặp ai cả, chỉ nằm im như khúc gỗ và nói chuyện với hắn.
“Tống Kiều, đứa con của ta đã không còn nữa.”
Giọng hắn không biết vì sao còn khàn hơn cả ta, hắn nói: “Là lỗi của ta.”
“Làm sao có thể đổ lỗi cho ngươi được?”
Hắn im lặng, không đáp.
Trong bóng tối có tiếng bước chân nhẹ nhàng, ta biết Tống Kiều đã từ xà nhà nhảy xuống. Đêm tối cũng chẳng thấy gì, lại gần ta ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người hắn, có lẽ hắn vẫn mặc bộ quần áo hôm qua.
Hắn đứng cách ta ba bước, đưa tay trao cho ta một vật. Tấm lụa đỏ này chưa thêu xong, trên đó vẽ hình một con hổ nhỏ đạp lửa, râu hổ khó thêu, thêu rồi lại tháo, tháo rồi lại thêu, mới chỉ thêu được hai sợi.
Nhưng không sao cả, sau này cũng chẳng dùng đến nữa.
Ta ôm chặt chân, cố gắng mở to mắt ngửa mặt nhìn trời, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được, lăn dài từng giọt lớn.
Ta khóc không thành tiếng, lại nói: “Tống Kiều, đứa con của ta đã không còn nữa.”
Mùi máu tanh nồng nặc ập đến, hắn ôm lấy ta, đây là lần đầu tiên hắn vượt quá phép tắc. Đôi mắt hắn còn sáng hơn cả ngọn lửa trên bao tay, là điểm sáng duy nhất trong đêm tối này, giọng nói dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng được.
“Tất cả đã qua rồi… Ta sẽ ở bên công chúa.”
Làn da chạm nhau, ta cảm thấy quần áo hắn hơi ẩm.
Hắn buông ta ra, đứng xa hơn một chút, cười nói: “Công chúa kim chi ngọc diệp, tất nhiên không biết, đêm khuya sương mù dày đặc, xà nhà luôn ẩm ướt lắm, ngày mai có lẽ sẽ có mưa.”
“Vậy sao, vậy ngươi nhớ mang chăn lên đó mà ngủ.”
Hắn gật đầu, đáp một tiếng vâng.