11
Trải qua lần này, ta kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể chất, vì vậy ta liền lấy cớ cơ thể không khỏe để trốn trong cung, đóng cửa không ra ngoài.
Ban đầu, ta trằn trọc suốt đêm không ngủ được.
Không biết Tống Kiều sinh hoạt thế nào, chỉ biết, bất kể lúc nào ta tìm hắn, hắn đều lập lập tức trả lời, chưa bao giờ để ta lại một lần nữa không tìm thấy hắn.
“Mẫu thân ta, chính là Lệ Tần lúc trước, cùng với Thái hậu hiện tại kết thù rất sâu. Có một ngày, không biết lão yêu bà kia nổi điên cái gì, lại muốn để ta đến một bộ tộc vừa nghèo vừa xa hòa thân.”
“Công chúa…”
Tống Kiều nhạy bén nhận ra ta muốn nói gì, muốn ngăn cản nhưng lại e ngại thân phận nên không dám.
Ta ra hiệu cho hắn đừng lo lắng.
Ta muốn nói.
Ta muốn kể cho ngươi nghe, Tiểu Ám Vệ của ta.
“Lão yêu bà ấy bóng gió, nói loại công chúa làm ô uế dòng máu hoàng tộc như ta còn có cơ hội vì xã tắc phân ưu, đúng là là vinh dự.”
“Bà ta nói thực sự quá có lý, cho nên, tối hôm đó, ta đã lập mưu trèo lên long sàng của con trai bảo bối của bà ta, chân chân chính chính làm ô uế dòng máu hoàng tộc một lần. Chẳng phải bọn họ nói ta bẩn thỉu sao? Vậy thì ta sẽ bẩn thỉu cho họ xem.”
“Lão yêu bà ấy chắc chắn không thể hiểu nổi, tại sao cuối cùng Tiêu Cảnh Thừa lại dẹp yên chuyện ta đi hòa thân.”
Ta không biết Tống Kiều có hiểu được ta đang muốn nói gì hay không.
Ta muốn nói — Ta không phải là cành vàng lá ngọc, ta thanh danh ô uế, không sạch sẽ.
Ta muốn nói — Tiểu Ám Vệ, tại sao ta lại quen ngươi muộn như vậy? Giờ ta như thế này, thậm chí đến can đảm sai ngươi đưa ta ra rời khỏi cung cũng không có.
Ta muốn nói — Tiểu Ám Vệ, ta giống như người sắp chết đuối nắm được cọc gỗ gỗ, nếu ta dựa dẫm vào ngươi, sẽ chẳng phải là điều tốt cho ngươi. Ngươi tốt nhất nên rời xa ta.
Nột chiếc phi tiêu mai hoa đột nhiên lao ra từ trong góc, cây nến bị chém ngang, một tia sáng lạnh lóe lên, bấc nến gọn gàng găm trên mũi kiếm.
Ta không biết tại sao Tống Kiều lại đột nhiên thể hiện một màn công phu tiêu sái đẹp đẽ như vậy?
Chẳng lẽ hắn muốn múa kiếm giúp ta khuây khỏa?
Hắn nói ngắn gọn: “Tặng công chúa.”
Trường kiếm đặt ngang trước ngực, ánh nến nhảy nhót, ta mở to mắt nhìn ngọn lửa ấm áp tiến gần, không chớp mắt.
Ngọn lửa cháy rực rỡ, giống như ánh sáng của cả thế giới đều tụ lại nơi này, so với ánh dương trên cửu trùng thiên còn chói mắt hơn. Nó quá sáng, đến mức khi bấc nến cháy hết, ta nhắm mắt lại, vẫn có thể thấy một mảng đỏ rực.
Tống Kiều à, Tống Kiều
Ta đã thấy ánh sáng rồi, ngươi bảo ta sau này làm sao đối mặt với bóng tối đây.
Ta mỗi ngày ngủ nhiều nhất ba bốn canh giờ, Tống Kiều chắc chắn ngủ còn ít hơn ta, ta không muốn bắt hắn cùng ta chịu tội, cứ đến khi trăng lên trên đầu ngọn liễu, ta sẽ lên giường giả vờ ngủ. Lâu dần, hình như cũng ngủ được thật.
Tống Kiều không cho ta trực tiếp chạm vào những thang dược từ bên ngoài đưa vào nữa, mọi thứ đều phải thử trước mới cho ta dùng. Ta chống tay lên mặt cười: “Đây là thuốc bổ khí huyết của phụ nữ, ngươi uống vào làm gì?”
Hắn mặt không đổi sắc, nhưng đôi tai lại hơi đỏ lên, thế là ta liền không ngừng trêu ghẹo hắn: “Tiểu Ám Vệ, ngươi phải phơi nắng nhiều lên một chút, phơi đen rồi bản cung mới không thấy ngươi đỏ mặt.”
Hắn nhíu mày, nhảy vọt mấy bước biến mất khỏi trước mắt ta, không trèo lên xà nhà, mà chạy thẳng lên nóc nhà.
Bên ngoài nắng gắt, mùa này mà ngồi trên nóc nhà phơi nắng thì chết cháy mất.
Ta đành phải vén váy đuổi theo hắn, hai tay đặt trước trán để che nắng nắng, vừa tìm xem hắn đang nấp sau mái nhà nào.
Đôi khi, hắn sẽ lén ra ngoài cung, mua bánh bao đường đỏ mang về. Nước đường ngọt lịm tan ra, bám trên đầu ngón tay, ta một hơi uống sạch, khi ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt Tống Kiều, hắn lại lập tức rời mắt đi.
Không ai nhắc lại đêm máu me đó nữa.
Ta không biết rốt cuộc những chuyện trước kia chỉ là cơn ác mộng hay những chuyện bây giờ mới là hư ảo.
Thời gian trôi qua hơn một tháng, một ngày, sau khi ăn xong bánh bao, Tống Kiều đột nhiên nói, sau này hắn sẽ không đến nữa.
Ồ, không đến nữa.
Không đến nữa.
Hắn là Long Vệ, đâu phải thị vệ của công chúa, không thể ở bên ta cả đời.
Hắn cuối cùng cũng phải rời đi, trở về bên cạnh Tiêu Cảnh Thừa.
Ta lau miệng, gượng cười nói: “Sao không nói sớm, để ta dọn cho ngươi một bàn tiệc ngon, giờ ăn xong cả mất rồi.”
Hắn lắc đầu: “Ăn cái này là tốt lắm rồi.”
Ta hỏi hắn khi nào đi.
Rõ ràng ta không khóc, nhưng Tống Kiều lại đột nhiên đưa tay, ngón cái từ khóe mắt ta trượt xuống, tay hắn có vết chai, cọ lên mặt khiến ta ngứa ngáy, ta nhịn cười né tránh, hắn hiếm khi nở nụ cười, mắt cong lên, hàng mi dài càng thêm nổi bật.
Ta hỏi ra thắc mắc bản thân đã giấu trong lòng từ lâu.
“Lông mi của ngươi dài như vậy, đeo mặt nạ không bị chọc vào mắt sao?”
Tay hắn khựng lại, nhướng mày nói: “Công chúa có thể sờ thử.”
Lúc này hắn đã phơi nắng đen đi nhiều, làn da màu lúa mạch, đột nhiên nhướng mày, khí phách anh hùng khiến tim ta đập thình thịch.
Ta vốn là người không biết xấu hổ, lần này lại không dám vượt quá giới hạn, tránh mặt đi, đầu ngón tay vô thức co lại, giống như thực sự chạm phải thứ gì đó khiến người ta phải run rẩy.
Tống Kiều thu hết những động tác này vào mắt, hắn yên lặng nhìn ta, rồi lại như nhìn xuyên qua ta, hướng về phía đồng hồ nước đang đếm thời gian.
Ta biết hắn phải đi rồi, ta nên tranh thủ nói gì đó.
Mấy lần muốn mở miệng, rồi cuối cùng lại nuốt cả xuống.
Ta muốn nói: “Tiểu Ám Vệ, ngươi đừng đi.”
Ta còn muốn nói: “Tiểu Ám Vệ, ngươi có thể đưa ta đi được không, chúng ta xuất cung, không bao giờ quay lại nữa.”
Nhưng xuất cung nguy hiểm như vậy, dù hắn có võ công tuyệt đỉnh, rốt cuộc vẫn phải mang theo một người vô dụng như ta, làm sao ta có thể để hắn dùng tính mạng bảo vệ ta an toàn được.
Ta cứ mãi do dự như vậy, Tống Kiều đã đeo xong mặt nạ, lần này ta không thể nhìn thấy sắc mặt hắn nữa, chỉ nghe hắn nói: “Ta để đồ dưới gối của công chúa, người đi xem thử đi?”
Nghe vậy, ta lật gối lên, bên dưới có một cây bộ diêu. Kiểu dáng khoa trương, bên dưới treo những viên trân châu mạ vàng, vừa nhìn là biết loại ta thích nhất.
Ta vui vẻ cài bộ diêu lên, vừa soi gương vừa trang điểm, hỏi: “Đẹp không?”
Không ai trả lời.
Điện vắng lặng, đáp lại ta chỉ có tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ.
Bàn tay cầm bút chùng xuống, rồi lại như không có chuyện gì tiếp tục chậm rãi họa lông mày.
Tiểu Ám Vệ của ta, hắn dang đôi cánh, vù một cái bay đi mất rồi.
12
Không có Tống Kiều, ngày tháng vẫn phải tiếp tục trôi qua.
Ta cẩn thận cất chiếc trâm cài tóc, những ngày trước sống thế nào, sau này vẫn sẽ tiếp tục như thế.
Thực ra, ta biết, hắn chắc chắn đang ở bên cạnh bảo vệ Tiêu Cảnh Thừa. Nếu ta đến tìm Tiêu Cảnh Thừa, mười phần có đến chín sẽ gặp được Tống Kiều, nhưng ta chưa bao giờ đi tìm.
Tuổi xuân của hắn còn dài, còn ta đã là đóa hoa tàn úa. Ta không nỡ hủy hoại tiền đồ của Quý Hoài An, sao có thể hủy hoại tương lai của Tống Kiều chứ?
Ta chọn một ngày nắng ráo không gợn mây, đến hoa phòng xin một cây hoa hướng dương. Loài hoa này rất dễ trồng, chỉ cần cắt một nhánh, cắm xuống đất là có thể sống, gọi là hoa bất tử. Lúc nhỏ, bên ngoài tường nhà ta trồng cả một vùng lớn.
Trong hoa phòng, đám thợ làm vườn bận rộn vô cùng, đang hối hả chăm sóc hàng chục chậu mẫu đơn.
Thái giám tổng quản khoanh tay giám sát: “Các ngươi phải cẩn thận từng chút một, đây là hoa Hoàng thượng ban cho Hoàng hậu nương nương. Nếu có bất cứ sai sót gì, đừng trách ta lột da các ngươi mà làm phân bón cho hoa!”
Ta không hiểu tại sao một đóa hoa lại còn quý giá hơn mạng người, nhưng nghĩ lại, có vẻ mạng của ta cũng chẳng quý giá hơn mạng của đám tiểu thái giám kia là mấy.
Chỉ có mạng của những kẻ có quyền thế mới được gọi là mạng sống.
Ở chốn thâm cung này, từ xưa đến nay vẫn là như vậy.
Hiện tại là thời điểm mưa nhiều nắng gắt. Cây hoa ta mang về sinh trưởng tốt tươi, không cần chăm sóc nhiều, chỉ vài ngày sau đã nở rực cả một góc.
Đêm mười lăm ấy, trời đổ một trận mưa rất lớn. Tiếng sấm rền vang, ta giật mình tỉnh giấc, ngoài cửa sổ, những tia chớp xé toạc bầu trời đêm, như những con rồng bay lượn.
Ta chợt nhớ lại lời Tống Kiều từng nói: “Ban đêm trời khuya, sương nặng, trên xà nhà lúc nào cũng ẩm ướt.” Đêm nay mưa như trút nước, Tống Kiều đang trú thân nơi nào? Hắn có lạnh không?
Dù sao cũng không ngủ được, ta dứt khoát kéo ghế đến, trèo lên, khẽ khàng nhón chân sờ soạng lên xà nhà.
Xà nhà lạnh buốt dưới tay, là cái lạnh khô ráo, không có chút ẩm ướt nào. Ta thở phào nhẹ nhõm, quay lại chui vào chăn, nhưng vẫn không ngủ được, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, sấm nổ vang dội, chớp xuyên qua đám mây đen kịt.
Ta đẩy khung cửa sổ hé mở cho thoáng khí, những giọt mưa nhanh chóng tạt vào phòng, một giọt nước bắn lên mu bàn tay ta, lạnh buốt, ta bỗng nhiên hiểu ra.
Tống Kiều đã lừa ta.
Hắn đã lừa ta.
Xà nhà khô ráo như vậy, vậy hơi ẩm trên người hắn từ đâu mà ra?
Máu dính trên người hắn, không thể nào cả đêm hè vẫn không khô được.
Vậy thì chỉ có thể là máu của chính hắn.
Hắn… là vì bảo vệ ta mà bị thương sao?
Trong lúc ta còn đang mê man, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao hắn chưa bao giờ nói cho ta biết?
Hắn thức trắng đêm bên ta, thay ta thử độc, nghe ta trò chuyện giải sầu, vì ta mà ra ngoài cung mua bánh bao, thắp sáng cho ta giữa đêm khuya vắng lặng.
Ta thậm chí còn không biết hắn bị thương, vết thương ở đâu, đã lành chưa.
Tiểu ám vệ… tiểu ám vệ… ngươi… ngươi… đúng là đồ ngốc.
Vài ngày sau là tiệc mừng thọ Thái hậu.
Bao nhiêu năm rồi, ta nhìn lão yêu bà từ vị trí Hoàng hậu leo lên đến ngôi Thái hậu. Bà ta tuổi ngày càng già, nhưng cái vẻ phô trương quyền thế thì không hề suy giảm, dường như nếu không tổ chức một buổi tiệc xa hoa, lộng lẫy thì sẽ không xứng với địa vị chí tôn vô thượng của bà ta.
Tiệc của bà ta, ta thường không đi, nhưng lần này, lại cảm thấy phô trương cũng có cái hay.
Trong những dịp đông người như vậy, bên cạnh Tiêu Cảnh Thừa chắc chắn có rất nhiều Long vệ. Tống Kiều, ngươi nhất định sẽ có mặt, phải không?
Núi nhỏ lớp lớp thấp thoáng ánh vàng, mây cài trên tóc tựa như sương tựa tuyết.
Đã lâu lắm rồi ta không tỉ mỉ trang điểm như thế này.
Trên tóc chỉ cài một bộ diêu, lại thuận tay hái mấy bông hoa hướng dương làm điểm xuyết. Sắc hoa như lửa, ta nghĩ chắc chắn hắn sẽ thích.
Tiểu ám vệ, ta trở thành người nổi bật nhất trong đám đông, ngươi nhất định liếc mắt một cái phải nhìn thấy ta ngay đấy nhé.
Năm đó, mẫu thân ta dùng sắc hầu hạ quân vương, ta cũng hoàn toàn thừa hưởng nhan sắc của bà.
Lần này trang điểm lộng lẫy như vậy, lão Thái hậu nhất định sẽ không vui vẻ gì.
Quả nhiên, bữa tiệc mới chưa đầy một nén nhang, bà ta đã chú ý đến ta. Kim khẩu vừa mở, trước tiên khen ta xinh đẹp, sau đó nhân tiện lại bảo ta múa góp vui.
Những vũ cơ giỏi nhất thiên hạ đều ở đây, bà ta không thèm nhìn, lại trước mặt tất cả khách khứa, bảo ta – một công chúa – nhảy múa. Dường như trong mắt bà ta, ta không phải là một trưởng công chúa cùng đời với Hoàng đế, mà chỉ là một kẻ mua vui.
Thủ đoạn làm nhục người khác của bà ta vẫn không hề thay đổi, nhưng thật tiếc, hôm nay ta đến đây vì Tống Kiều. Màn kịch này của bà ta, lại đúng ý ta.
Ta không ngờ, Tiêu Cảnh Thừa lại đứng ra hòa giải, nói rằng ta bị ho chưa khỏi, không tiện lắm.
Gia Vân hoàng hậu ngồi bên cạnh hắn, lúc này thân hình đã lộ rõ. Nàng ta không bị bệnh gì, được bảo vệ rất tốt, trên người tỏa ra một loại khí chất hạnh phúc, cát tường.
Ta không để ý tâm sự tử tế bất ngờ của Tiêu Cảnh Thừa, bước thẳng ra giữa đại sảnh.
Nhạc công giơ tay khởi tấu, là một khúc nhạc vui tươi, ta rung vai, xoay cổ tay, hạ eo, nhấc chân.
Ta như một ngọn lửa xoay tròn, tà áo tung bay, váy xòe nhẹ nhàng, tựa như sen nở trên sóng, tựa như gió cuốn tuyết vờn. Những hạt châu trên bước diêu đong đưa tạo ra âm thanh trong trẻo.
Vũ khúc kết thúc, trong điện có người xuýt xoa kinh ngạc, lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Thái hậu, lại nhanh chóng lắng xuống.
Ta nâng ly rượu về không trung, cúi người tạ ơn, sau đó cũng chẳng cần biết lão yêu bà nghĩ gì, đi thẳng ra ngoài.
Tiểu ám vệ, ngươi thấy rồi chứ?
Vũ khúc này, là vì ngươi mà múa.
Cảm ơn ngươi.
Được ngươi bầu bạn bảo vệ, là phúc phận cả đời này của Chúc Vĩnh Ninh.