Đoạn Trường Khúc

Chương 6


13

Thọ yến rất náo nhiệt, càng làm nổi bật sự lạnh lẽo cô tịch của Trường Lạc cung.

Tôi quay trở về cung của mình, tự mình đối ẩm. Trước đây ta vốn dĩ rất thích uống rượu, nhưng sau khi có Thiên Thiên và Tống Kiều, ta đã dần ít uống hơn.

Chén rượu như ánh trăng sáng, canh hai vừa qua, rèm cửa khẽ nâng lên rồi lại hạ xuống, Tiêu Cảnh Thừa bước vào. Hắn đã thay bộ long bào dự tiệc thọ, khoác lên mình một bộ thường phục màu xám đá, không hiểu sao Vương Duẫn lại không theo sau.

Tôi uống cạn chén rượu, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn.

“Ngươi đến làm gì?”

“Trẫm không thể đến sao? Thân thể của nàng thế nào rồi?”

“Nhờ phúc của bệ hạ, tạm thời vẫn chưa chết được.”

“Chúc Vĩnh Ninh, trong cung này, chỉ có nàng dám nói chuyện với trẫm như thế.”

“Sao, hôm nay bệ hạ mới phát hiện ra à?”

Hắn ngồi xuống, tự mình rót một chén rượu, ánh mắt dừng lại trên người tôi, sắc thái trong đó không rõ ràng.

“Hôm nay tại sao nàng lại múa?”

Liên quan gì đến ngươi, múa cũng không phải dành ngươi xem.

Ta cố nén lại sự khó chịu trong lòng, lạnh nhạt đáp: “Tuân theo mệnh lệnh của Thái hậu.”

“Hừ, nàng là kiểu người như vậy chắc?” Hắn cười khẩy, không biết nghĩ đến điều gì, giọng điệu bỗng dịu đi, “Nhưng múa cũng không tệ, còn cây trâm cài này, trước đây sao ta chưa từng thấy nàng đeo?”

Vừa nói, hắn vừa giơ tay lên, định chạm vào trâm cài trên đầu ta. Ta bảo vệ theo phản xạ, đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế, lạnh lùng nói: “Tiêu Cảnh Thừa, giữ lấy thân phận của mình, đừng quên ngươi đã nói gì. Bệ hạ nên về sớm, đêm khuya trơn trượt, cẩn thận đi nhầm cửa.”

Tiêu Cảnh Thừa chụp hụt, hắn khép bàn tay trống rỗng, sắc mặt khó đoán. Một lát sau, hắn nói: “Tốt lắm, Chúc Vĩnh Ninh.”

Nói chuyện với Tiêu Cảnh Thừa luôn như vậy, nói thêm một câu cũng thấy thừa thãi.

Ta vòng qua hắn, mở cửa ra, nhạt nhẽo nói: “Bản cung mệt rồi, bệ hạ xin mời về.”

Cửa phòng đóng lại vang lên một tiếng “rầm”, Tiêu Cảnh Thừa một tay khóa chặt then cửa, tay kia kéo ta về phía nội điện.

Ta điên cuồng đá vào người hắn, vùng vẫy muốn thoát khỏi, còn giơ tay lên định tát nhưng hắn quá mạnh, ta bị hắn giữ lại, cổ tay bị siết chặt đến mức tưởng như sắp bị bẻ gãy. Hắn nhìn ta vùng vẫy, trong mắt lóe lên dục vọng mãnh liệt.

“Khi xưa là nàng leo lên long sàng cầu bảo hộ, giờ lại lập đền thờ trinh tiết, Chúc Vĩnh Ninh, nàng coi trẫm là gì?”

Tiêu Cảnh Thừa trói hai tay ta lại, váy bị xé toạc, tóc tai rối bời, trâm cài tóc không ổn định, lung lay vài cái rồi trượt khỏi búi tóc lỏng lẻo.

Màu vàng óng đẹp đẽ, như phượng hoàng sa ngã.

Một luồng gió tối đen xẹt qua, trước khi chạm đất, cây trâm đã bị chặn lại.

Ngọn lửa đã lâu không thấy lại bùng lên trước mắt, Tống Kiều lặng lẽ cầm cây trâm đứng đó. Hắn đeo mặt nạ bạc, biểu cảm không rõ, đôi mắt sâu như hồ nước đen là thứ duy nhất lộ ra.

Ta từng thấy Tống Kiều rút kiếm với á nô của ta, khi đó kiếm khí dâng trào, sát khí tràn ngập. Nhưng lúc này, hắn chỉ đứng yên đó, tay buông thõng, không một lời nào, không hiểu sao ta lại thấy sợ hãi. Dưới vẻ bình tĩnh này là sát ý cuồn cuộn, như thể sắp sửa xé nát tất cả.

Thì ra hắn làm ám vệ chính là thế này.

Tiêu Cảnh Thừa cảm nhận được luồng gió mạnh sau lưng, cũng không hề hoảng loạn, hắn chỉnh lại y phục rồi từ từ quay lại, khi nhìn thấy người tới, có chút ngạc nhiên.

“Long Thất? Ngươi tới đây làm gì?”

Tống Kiều lạnh lùng, nói từng từ từng chữ: “Nàng không muốn.”

“Cái gì?”

Tiêu Cảnh Thừa thoáng bối rối, hắn nhìn Tống Kiều, rồi quay lại nhìn ta, đột nhiên hiểu ra, hắn bóp lấy cằm ta, cười lớn: “Chúc Vĩnh Ninh, trẫm thực sự coi thường nàng rồi. Trẫm chỉ phái một tên Long vệ trông nàng vài ngày, hắn đã sống chết với nàng rồi, các ngươi bắt đầu từ khi nào?”

Tống Kiều xuất hiện ở đây, ta vừa xấu hổ, vừa cảm động.

Ngoài ra, nhiều hơn cả còn là sợ hãi.

Hắn làm sao có thể… Hắn không cần mạng nữa sao?

Tống Kiều dường như không biết ta nghĩ gì, hắn bình tĩnh lạnh lùng nói với đương kim thánh thượng: “Thả nàng ra.”

Tiêu Cảnh Thừa giống như nghe được điều gì đó rất buồn cười, khiêu khích hôn lên cổ ta: “Dám động vào người trẫm, ngươi là kẻ đầu tiên.”

Không biết từ lúc nào trong phòng đã xuất hiện vài bóng người nữa, các Long vệ ẩn nấp đều bước ra, bọn họ đeo cùng một loại mặt nạ, đều đeo bao cổ tay hình ngọn lửa như Tống Kiều.

Ta nhìn thấy Tống Kiều rút kiếm.

Thì ra võ công của tiểu ám vệ giỏi như vậy, một mình hắn đánh thắng biết bao người, trong phòng mặc toàn là hắc y nhân nên cũng không nhìn thấy rõ lắm, chỉ là khi ta nằm trên lưng hắn, tay ta lại chạm vào một mảng ướt trên vai hắn.

Chúng ta lại chạy trên nóc nhà, thời gian như quay ngược, lần này máu của hắn lại thấm ướt váy ta.

Ta ôm chặt hắn, cảm nhận ánh trăng cong như móc câu, trời sao rộng lớn.

“Tống Kiều, ngươi là đồ ngốc, lần này, chúng ta sẽ cùng chết ở đây.”

Hắn mím môi, đỡ lấy ta nói: “Ta sẽ đưa công chúa ra khỏi cung.”

Ra khỏi cung… có ra nổi không?

Người không giỏi võ như ta cũng có thể thấy, ở đằng xa, có cung thủ đang mai phục sẵn.

“Tống Kiều, dù thân thể ta bẩn thỉu, nhưng tình cảm của ta rất trong sạch, nếu ngươi không chê…”

——”Công chúa là cành vàng là ngọc.”

——”Dơ bẩn, là bọn họ.”

Ta sững người, chất lỏng nóng rát từ từ trào ra khỏi khóe mắt, chảy dài trên gương mặt, ta dùng hết sức, ôm lấy hắn.

Tống Kiều, nếu có kiếp sau thì tốt biết bao.

Chúng ta… chúng ta… đừng sinh ra trong hoàng gia nữa.

Cuối hành lang, cung thủ đã sẵn sàng ra tay.

Tống Kiều đặt ta xuống, xé một mảnh áo lót, cúi xuống che mắt ta lại.

Cách đó không xa, mũi tên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ta có cảm giác Tống Kiều một đi sẽ không quay về, liền kéo tay áo hắn nói: “Ngươi… đến gần hơn một chút.”

Lông mi của hắn vừa dày vừa đậm, lướt qua lòng bàn tay ta, giống như hai chiếc chổi nhỏ, lần này, ta thật sự đã chạm được.

Tống Kiều, Tống Kiều, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta sẽ tuẫn táng theo ngươi.

Chúng ta xuống dưới địa phủ, làm một đôi phu thê vui vẻ.

Cung thủ chần chừ không bắn, hai bên giằng co, phía kia dần dần có tiếng ồn ào, một bóng người mặc áo xám đá bị cấm quân vây quanh tiến đến.

Là Tiêu Cảnh Thừa.

Giữa đôi lông mày hắn ngưng tụ đầy hàn khí, trừng mắt nhìn cung thủ, lạnh lùng nói: “Ai bảo các ngươi động thủ?”

Tiêu Cảnh Thừa lật tay lại cầm lấy dây cương, lôi một con ngựa đến trước mặt chúng ta, không một lời nào, hắn kéo ta lên ngựa rồi lạnh lùng nói: “Long Thất, ngươi dẫn công chúa đi.”

Bên tai chỉ toàn tiếng binh khí va chạm, tiếng máu thịt chen chúc, tiếng người gào thét. Lòng bàn tay ta ướt đẫm, thân thể của Tống Kiều bỗng dưng run rẩy, khiến lòng ta cũng run lên theo.

Hắn đã trúng tên.

Ta lập tức giật tấm vải đen che mắt ra, một mũi tên sắc bén nữa xé toạc không trung lao đến, ta vội ôm chặt lấy Tống Tiêu.

“Chúc Vĩnh Ninh——!” Hình như là tiếng của Tiêu Cảnh Thừa.

Mọi vật trên thế gian dường như chậm lại, ký ức vụt qua trong não như hình ảnh tua chậm.

Hóa ra bị trúng tên lại là cảm giác như thế này. Ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tống Tiêu, giọng đứt quãng hỏi: “Ngươi… có đau không? Chúng ta cùng nhau…”

Ta không biết bản thân tỉnh lại sau bao nhiêu ngày, chỉ biết mình đã trở về biệt viện ở ngoại ô kinh thành.

Ta phát điên hỏi tất cả mọi người Tống Kiều ở đâu, nhưng không ai trong số họ có thể trả lời.

Một tì nữ bưng bát thuốc bước vào, “Cẩm Khanh Tiểu thư, uống thuốc thôi.”

Ta nhìn nàng với ánh mắt không thể tin nổi, lẩm bẩm: “Ngươi… vừa gọi ta là gì?”

Hóa ra Vĩnh Ninh Công chúa đã chết rồi.

Vào đêm thọ yến của Thái hậu, thích khách đột nhập vào cung, Vĩnh Ninh Công chúa lấy thân hộ giá.

Ta chết rồi ư?

Nhưng ta rõ ràng vẫn còn sống cơ mà, sao lại trở thành Cẩm Khanh tiểu thư?

Ta không biết khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, thân phận gì đối với ta cũng không còn quan trọng nữa. Ta nắm chặt lấy tay của tiểu thị nữ, hỏi: “Vậy Tống Kiều đâu… ý ta là… Long Thất đâu?”

Nàng ta bị ta nắm đến mức đau đớn, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, “Nghe nói Long vệ đã chết mất mấy người, hộ vệ cũng chết một số, nô tỳ… nô tỳ cũng chỉ nghe nói…”

Chết mất mấy người?

Vậy rốt cuộc… tiểu ám vệ của ta… hắn sống hay chết?

Cơm nước đều dùng bát gỗ, tất cả trâm vòng đều bị thu đi, không còn thứ gì có thể gây tổn thương. Ta bị Tiêu Cảnh Thừa giam lỏng trong nơi này, chỉ có tì nữ tên Tiểu Liên ở bên.

Vết thương của ta đã được băng bó kỹ lưỡng, lưng bị quấn một lớp băng dày, đau đớn đến từng hơi thở. Ta kiên quyết muốn xuống giường, Tiểu Liên không lay chuyển được ta, đành dìu ta đi, nhưng cửa lớn lại có thị vệ mang đao canh gác. Nhiệm vụ của họ là không để ta ra ngoài, bất kể ta nói hay làm gì, bọn họ đều không nhúc nhích. Cuối cùng, ta phải dùng cái chết để uy hiếp, một thị vệ cuối cùng cũng liếc nhìn ta, nhưng rồi hắn lại giáng một cú đao tay khiến ta ngất đi.

Những ngày tiếp theo, phần lớn thời gian ta đều trong trạng thái mê man. Ta vốn là người ngủ rất nông, nhưng giờ lại có thể chìm vào giấc ngủ suốt mười mấy canh giờ. Ta nghi ngờ có gì đó trong thuốc của Tiểu Liên, nên bí mật đổ thuốc vào chậu hoa.

Quả nhiên, đêm đó khi Tiểu Liên ngủ say, ta hoàn toàn tỉnh táo. Ta rón rén rời khỏi phòng, bước ra sân.

Những kẻ câm điếc đã được thay bằng một nhóm mới, ma ma nấu ăn cũng không còn nữa, sống chết của Long Thất vẫn còn là ẩn số. Chỉ trong chưa đầy hai tháng, mọi thứ đã thay đổi, chỉ còn lại cây cổ thụ lớn trong sân vẫn đứng đó.

Với tình trạng của ta bây giờ, việc leo cây là điều bất khả thi. Mỗi bước đi đều đau đớn tột cùng, vết thương trên lưng lại rách toạc ra. Ta cảm nhận rõ ràng từng giọt máu lăn xuống, nhưng không hề cảm thấy đau đớn, vẫn cố gắng leo lên không biết mệt mỏi.

Tống Kiều, Tống Kiều …


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.