Đôi Đường Đôi Ngả

Chương 4


Khi anh đập phá, cô giúp anh dọn dẹp mảnh vỡ trên sàn, tay bị cắt đến chảy máu, nhỏ giọt trên nền gạch.

Khi anh không nhớ rõ mọi thứ, cô nắm tay anh, đối diện với ánh mắt đầy hoang mang của anh, nói: “Vọng Châu, đừng sợ.”

Hiếm ai có thể tưởng tượng được, người thân của một bệnh nhân trầm cảm phải vất vả đến mức độ nào.

Và Thẩm Sơ Dư đã âm thầm chịu đựng tất cả. Lục Vọng Châu không hiểu tại sao cô lại chịu hy sinh nhiều đến vậy.

Vì tiền ư? Có lẽ là vậy.

Nhưng liệu có chút khả năng nào…

Là do cô cũng có chút tình cảm thật lòng với anh?

Khi ý nghĩ này xuất hiện, Lục Vọng Châu cũng tự mình cảm thấy hoảng sợ.

Anh nhận ra rằng, anh mong mỏi Thẩm Sơ Dư yêu mình đến nhường đó, cũng chỉ vì bản thân đã yêu cô.

Nhưng điều đó là không thể.

Thẩm Sơ Dư hoàn toàn không yêu anh, cô ở bên cạnh anh chỉ vì tiền.

Làm sao anh có thể yêu cô được cơ chứ?

Anh liên tục phủ nhận dứt khoát.

Cho đến đêm đó, khi cô xách chiếc vali nhỏ rời đi, anh mới chợt nhận ra, thế giới của anh đã hoàn toàn sụp đổ.

Đêm trước khi đi tìm Thẩm Sơ Dư, thực ra rất nhiều chuyện đã xảy ra .

Ngải Âm Âm lại tìm đến, cô ta đặt từng thông tin do thám tư tư nhân thu thập được trước mặt Lục Vọng Châu.

Người đàn ông trên giường bệnh tên là Lâm Án.

Ba năm trước, Lâm Án bị một chiếc xe tải đâm phải, trở thành người thực vật.

Bác sĩ nói, xác suất tỉnh lại không quá một phần vạn.

Nhưng Thẩm Sơ Dư vẫn không từ bỏ.

Để duy trì sự sống cho Lâm Án, từ thiết bị máy móc đến chăm sóc cá nhân, mỗi tháng cần gần 300.000 nhân dân tệ.

Cho dù Thẩm Sơ Dư tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng trước đó cô vẫn còn nợ học phí, hoàn toàn không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

“Anh hiểu rồi chứ, Vọng Châu, cô ta chưa từng yêu anh, bán mình cho nhà họ Lục cũng chỉ vì tiền mà thôi.”

“Anh đã đội nón xanh ba năm, bỏ tiền ra để cô ta nuôi một người đàn ông nửa sống nửa chết, bây giờ vẫn còn hy vọng cô ta quay lại bên cạnh mình ư.”

Ngải Âm Âm tưởng rằng, nói như vậy chắc chắn sẽ khiến Lục Vọng Châu hoàn toàn buông bỏ Thẩm Sơ Dư.

Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại với tưởng tượng của cô ta.

Lục Vọng Châu nhìn Ngải Âm Âm, lần đầu tiên cô ta cảm thấy, đôi mắt anh đen đến đáng sợ.

“Hồ sơ điều tra của thám tử tư nhân bắt đầu từ một năm trước.” Lục Vọng Châu nói khẽ, “Cô không phải là không hiểu vị hôn thê của tôi. Ngược lại, cô quá hiểu mới phải.”

Sắc mặt Ngải Âm Âm bỗng trắng bệch.

Cô ta quên mất, quên rằng bản thân luôn đóng kịch trước mặt Lục Vọng Châu.

Mới không lâu trước còn hỏi anh “Vị hôn thê của anh có xinh đẹp không?”

Nhưng thực tế, cô ta đã điều tra Thẩm Sơ Dư suốt một năm trời, không chỉ ngoại hình, mà cả tổ tiên tám đời gần như cũng bị cô ta lật tung lên.

Những ý đồ đen tối, lúc này đã lộ rõ.

“Nhưng em không nói dối anh, những chuyện đó đều do cô ta làm.”

Ngải Âm Âm òa khóc.

Trong quá khứ, chỉ cần cô ta vừa khóc, Lục Vọng Châu đều sẽ mềm lòng.

Tuy nhiên lần này, Lục Vọng Châu chỉ xoa xoa trán, trong mắt ngập tràn sự chán ghét.

“Tiểu Ngải, chúng ta đã kết thúc rồi.”

“Mà những chuyện đó, là chuyện giữa tôi và Sơ Dư, không liên quan gì đến cô.”

“Nếu để tôi phát hiện cô lại đi quấy rầy cuộc sống của cô ấy.” Giọng nói của Lục Vọng Châu mang theo vẻ âm trầm, “Toàn bộ đầu tư kinh doanh của nhà họ Lục cho nhà họ Ngải sẽ bị rút hết.”

Lục Vọng Châu không bình tĩnh như vẻ ngoài hắn thể hiện.

Ngược lại, trong lòng hắn như có ngọn lửa đang bùng cháy.

Ghen tuông đến phát điên.

Người đàn ông đó tên Lâm Án, ngoại hình trung bình, làm việc trong một nhà máy.

Không đẹp trai bằng anh, không giàu có bằng anh.

Nhưng người Thẩm Sơ Dư yêu, lại là kẻ đó ư?

Dù đối phương đã trở thành người thực vật, Thẩm Sơ Dư vẫn nhất quyết không bỏ không rời.

Ngọn lửa trong lòng không thể dập tắt, Lục Vọng Châu chỉ đành uống rượu chai này đến chai khác.

Khi tỉnh lại, anh đã ở trong căn hộ thuê của Thẩm Sơ Dư.

Giọt nước mắt lạnh lẽo chạm vào đôi môi nóng bỏng củahắn, hắn chợt nhận ra mình đang phát điên làm gì.

Thẩm Sơ Dư đang ở trước mặt anh.

Nhưng đó cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy, cô cách xa anh đến vậy.

Nếu cô ấy không cần tiền nữa, anh còn có thể cho cô ấy điều gì? Phải làm thế nào cô mới có thể quay lại?

Đường cùng.

Thiếu gia nhà họ Lục kiêu ngạo phóng túng, cuối cùng cũng phải cúi đầu, dâng lên trái tim chân thành không biết có còn được người kia đếm cỉa, trân trọng hay không.

“Anh yêu em.”

“Thẩm Sơ Dư.”

9

Ngoài trời đổ mưa.

Mưa bụi như sương mù, bao phủ cả thành phố.

Khi Lục Vọng Châu tỉnh dậy, anh ta đang ngồi ở ghế phụ.

Người lái xe là tôi.

Anh ta ngạc nhiên, có chút hoang mang: “Đây là… đồn cảnh sát sao?”

“Đến nghĩa trang.” Tôi bình thản nói.

Sắc mặt Lục Vọng Châu hơi tái.

“Đừng sợ, tôi không định giết anh rồi chôn xác đâu.”

Tôi cũng không biết tại sao, vào lúc này, tôi vẫn có thể đùa được.

Có lẽ, trước đây, để làm một phu nhân họ Lục đoan trang, tôi luôn quá căng thẳng, bị vây nhốt, gò bó trong lớp vỏ hào nhoáng.

Giờ đây cái vỏ đã biến mất, lúc này tôi mới có thể là chính mình.

“Tôi chỉ nghĩ, chúng ta đã là vợ chồng chưa cưới suốt 3 năm, nhưng tôi chưa từng thành thật với anh lần nào.”

“Tôi muốn nhân cơ hội này, kể cho anh nghe câu chuyện của Thẩm Sơ Dư.”

Trong nghĩa trang, tôi và Lục Vọng Châu đứng sát vai nhau.

Trên bia mộ, một người đàn ông trẻ trong ảnh đang mỉm cười hiền hậu.

Lâm Án.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Lục Vọng Châu cũng lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.

“Đây là mối tình đầu của em à?”

Tôi khẽ lắc đầu:

“Lâm Án là anh trai tôi.”

Lục Vọng Châu hơi sửng sốt.

“Chúng tôi không có quan hệ huyết thống, nhưng anh ấy là anh trai tôi.”

15 năm trước, cha của Lâm Án và mẹ tôi, mỗi người mang theo đứa con riêng, tạo nên một gia đình mới.

Ban đầu cuộc sống của chúng tôi khá hạnh phúc, chỉ là sau đó, khi tôi vào cấp 2, mẹ đã qua đời vì ung thư.

Sau đó, cha dượng trở thành một người nghiện cờ bạc rượu chè.

Gia đình từng khá giả bỗng chốc sa sút, đến khi lên cấp 3, thậm chí không đóng nổi học phí cho hai đứa nữa.

Dù sao cũng là máu mủ, cha dượng vẫn thiên vị con ruột của mình hơn.

Ông ta đưa số tiền ít ỏi duy nhất cho anh trai tôi, nói với tôi:

“Con đi làm thuê với mấy người dì Vương đi.”

Nửa đêm, cha dượng lại đi đánh bạc, mỗi lần ông ta đến sòng bạc đều biến mất cả chục ngày nửa tháng.

Tôi đã quen với điều này, chỉ âm thầm thu dọn hành lý, chuẩn bị ngày mai đến đ phương Nam đi làm thuê với dì Phương.

Nhưng khi tôi thức dậy, ở khe cửa phòng ngủ là một chiếc phong bì.

Bên trong là học phí học kỳ đầu cấp 3, cùng mảnh giấy nguệch ngoạc của Lâm Án.

Anh ấy nói, tôi học giỏi hơn, nếu có ai đó nên tiếp tục đi học, thì người đó chắc chắn phải là tôi.

Thế là Lâm Án thay tôi đi làm ở nhà máy, mỗi học kỳ, học phí và sinh hoạt phí của tôi đều được chuyển vào tài khoản.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, cha dượng qua đời còn để lại một đống nợ nần, chủ nợ ép đến tận cửa, Lâm Án ổn định được họ, nhưng phải làm một lúc ba công việc để trả nợ, vì thế mà kiệt sức đến mức ho ra máu.

Tôi muốn đi làm, Lâm Án không cho, anh ấy nói mình đã cố gắng bao nhiêu năm, ước nguyện duy nhất là thấy tôi thi đỗ đại học.

Vì vậy… khi Lục Vọng Châu ném tờ tiền trăm đô vào mặt tôi, chỉ để nhờ tôi làm giúp một bài toán, tôi hoàn toàn không cảm thấy nhục nhã chút nào.

Ngược lại, anh ta giống như vị cứu tinh của tôi.

Mọi thứ đáng lẽ đã dần tốt lên.

Tôi thi đỗ đại học, học tiếp cao học, Lâm Án tự hào khoe với đồng nghiệp bản thân có một cô em gái học đến cao học.

Trước khi tôi tốt nghiệp thạc sĩ, cuối tuần Lâm Án đến thăm tôi. Anh ấy nghe nói trà sữa đối diện trường rất nổi tiếng, nhất định muốn xếp hàng mua cho tôi một ly.

Kết quả là khi anh ấy cầm trà sữa qua đường, một tài xế xe tải vì quá mệt mỏi đã lái xe đâm phải anh ấy.

Trong ba năm sau đó, tôi đã vô số lần nghĩ đến việc từ bỏ.

Nói một cách lý trí, việc điều trị thực sự đã không còn ý nghĩa, bản thân tôi cũng hiểu rõ điều đó.

Nhưng tôi không thể quên câu nói cuối cùng Lâm Án nói với tôi.

Anh ấy nằm trong vũng máu, đôi môi khó khăn mấp máy: “Anh muốn sống.”

Anh ấy muốn sống.

Thế nên tôi không thể từ bỏ.

Phẩm giá là gì, đạo đức là gì, tôi đều quên hết.

Tôi chỉ nhớ một điều – người thân duy nhất của tôi trên đời này, trước khi mất ý thức đã nói với tôi rằng, anh ấy muốn sống.

Anh ấy đang cầu xin tôi cứu anh ấy.

Vậy nên tôi phải cứu anh ấy.

Lục Vọng Châu tưởng, tôi từ bỏ là vì Ngải Âm Âm.

Không, không phải vậy.

Ngải Âm Âm luôn tồn tại, tôi có thể chịu đựng 3 năm, sao lại không thể chịu đựng cả đời.

Lý do tôi từ bỏ là, ngay sau khi tôi xử lý xong khủng hoảng truyền thông của Ngải Âm Âm và Lục Vọng Châu ở khách sạn Bvlgari, bệnh viện gọi điện cho tôi.

Lâm Án mất rồi.

Dù bác sĩ đã giải thích cho tôi vô số lần rằng các cơ quan của Lâm Án sớm đã suy kiệt, việc anh ấy kiên trì đến giờ đã là một phép màu.

Nhưng tôi vẫn không khỏi nghĩ, có phải anh trai tôi, người anh trai luôn nghĩ cho tôi mọi việc, vì không muốn em gái mình phải chịu nhiều ủy khuất đến vậy nữa, nên mới lựa chọn từ bỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.